Thứ Năm, 29 tháng 8, 2019

TẢN MẠN VỚI BÀI THƠ “SAO BÁC CHÊ THƠ TUI?” CỦA NGUYỄN KHẮC PHƯỚC – Châu Thạch

 
SAO BÁC CHÊ THƠ TUI?
(Đã đăng trên báo Tuổi Trẻ Cười
 và trang web Đất Đứng)
 
sao bác lại chê thơ tui?
một người về hưu vẫn còn chút trí
chút lương còm nhưng tâm không hoen rỉ
bác gáy tồ tồ tui cũng đập cánh cho vui
 
chim bay ngang trời diều bay tới bay lui
lá chanh ướp thịt gà lá mơ ôm thịt chó
kéo cày bò to chịu thui bê nhỏ
pi-a-nô là đàn tơ-rưng gọi là chi?
 
nếu rượu bác ngon tui uống vài ly
mồi tui xoàng vẫn chưa đồ bỏ
rim nhật rim tàu ra đường em ngó
vi vút dập dìu em biết mê ai?
 
thơ tui đang gói miếng khô nai
đốt lên nướng mùi nghe thơm phức
thơ bác báo đăng, xin chúc
nhuận bút đâu rồi? đi lẹ kiếm chất cay.
 
Nguyễn Khăc Phước
 

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2019

CÓ THỂ - Đàm Lan

 
Có thể ngày đã không còn hoa nắng nữa
Nhưng bóng đêm đầy huyền diệu ánh trăng rơi
Lý hương đưa khe khẽ gọi mời
Hồn nhiên mộng đềm an thanh giấc
 

VIẾT BÊN HỒ SUỐI VÀNG - NGUYỄN AN BÌNH


*Nhớ những ngày lang thang ở Đà Lạt
 
Em có nhìn mây trắng
Bay về đâu cuối trời
Hồ suối Vàng thinh lặng
Biết bao giờ ngừng trôi.
 

GIỜ HOANG VẮNG – TẠP BÚT LÂU VĂN MUA

 
Khi những ngày cuối cùng là khi tôi, những chuyện vặt vãnh xấu xí của sự tồn tại bắt đầu lái xe đưa tôi đến điên rồ như những giọt nước nhỏ tra tấn để cho rơi không ngừng khi có một chỗ trong cơ thể nạn nhân của họ, tôi yêu mến nơi ẩn náu xạ của giấc ngủ. Trong giấc mơ của tôi, tôi tìm thấy một chút của vẻ đẹp mà tôi đã tốn công vô ích tìm trong cuộc sống, lang thang qua các khu di tích và rừng mê hoặc.
 

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2019

ĐỌC “KHÔNG KHÓC Ở ĐÂY” THƠ TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG – Châu Thạch

 

KHÔNG KHÓC Ở ĐÂY…
1.
suỵt. im lặng.
không khóc ở đây
2.
ngủ quên rồi những miền não bộ
hãy để yên tôi khâm liệm hồn thơ.
sáng hôm nay
tôi đã thấy những màu hoa đột tử
trên ngọn đồi có ngôi nhà hoang phế
đan dày rêu mưa
3.
suỵt. im lặng.
không khóc ở đây
đã đến lúc một cộng một chẳng bằng hai
mà bằng ba hay bốn hoặc vô hạn
kiếp người.
người lao công già vừa đem đi những quan tài chứa đầy linh hồn rác thải
cùng xác một con chuột bị cán nát đêm qua
phố trở lạnh
những thằng bé đựng giấc mơ ấm vào tà áo mỏng tanh
cơn gió bấc thốc ngang khe sườn
gầy rược
cướp đoạt hình hài hi vọng.
suỵt
không khóc
ở đây.
4.
hãy để yên tôi xây những nấm mồ
đời chúng ta sầu hơn những phố hoang.

Trương Đình Phượng

 

NHẠY CẢM - Đinh Vương Khanh


 
Bên thềm nước gõ nhịp thời gian 
Quạnh vắng phòng côi nỗi nhớ tràn 
Điệp điệp mưa rền âm giận dỗi
Trùng trùng gió niệm khúc sầu đan
Nào đâu lãng tử cùng mây khói
Để trót tơ vương với đại ngàn
Chợt thấy hình ai trên lối hẹn
Sao lòng vội nhỏ lệ đa đoan…
 
ĐVK.
8/2019

KHÓI TÓC - NGUYỄN AN BÌNH


 
Mưa lấm tấm. Mưa mênh mông
Chợt cười ai nhớ khói đồng ngày mưa
Chiếc cò, bóng vạc, chiều xưa
Theo mưa tầm tã đón đưa tôi về.
 

Chùm thơ Tình - Lâu Văn Mua

 
HƯƠNG TÓC NGƯỜI XƯA
 
Em đi hương tóc còn trong gió
Thổi mãi trăm năm mối tình gầy
Anh mơ hương tóc từ hôm đó
Ôm mộng thi nhân lối cỏ may.
 

Chùm thơ Ngũ ngôn xanh - Lê Thị Ngọc Nữ

 
 
 
    
 
 GIẾNG QUÊ
 
Có giọt nắng vàng ươm
Len vòm cây xanh ngát
Gieo mình trong giếng mát
Khoả mặt nước lung linh
 
Thả chiếc gàu xinh xinh
Cố vớt tìm giọt nắng
Giọng cười sao trong trắng
Âm văng vẳng ngân dài
 
Đêm mặt nguyệt trang đài
Soi gương lành đáy giếng
Tre la đà xao xuyến
Thả thuyền lá lênh đênh
 
Bao kỷ niệm không tên
Nơi miền quê yêu dấu
Giếng nước thời thơ ấu
Ký ức đẹp suốt đời.
         

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2019

BỊN RỊN TRẦN GIAN” CỦA LÊ THỊ QUỲNH DUNG VÀ “PHỤNG HIẾN” CỦA BÙI GIÁNG – Châu Thạch

 
BỊN RỊN TRẦN GIAN
 
Nếu bảo tôi hãy cuốn gói lên đi về thế giới khác
Thì tần ngần tôi còn tiếc trần gian
Lúc ra đi đâu tiếc bạc tiếc vàng
Bởi tôi nghèo và từng tay trắng
 

VIẾT DƯỚI TRĂNG ĐÀ LẠT - NGUYỄN AN BÌNH


 
Leo những bậc thang đầy phế tích
Người xuống đồi trăng đã lên cao
Đem dòng suối nhỏ tràn xuống phố
Bé có cùng tôi đuổi bóng nhau.
 

BÂNG KHUÂNG THU - Nhật Quang


Sáng nay Thu về ngang qua ngõ phố
Gió thầm thì mang hơi thở hàng cây
Đóa cúc thắm phơi hương trên lá cỏ
Tháng Tám nồng nàn một thoáng heo may
 

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2019

An nhiên khúc - La Ngạc Thuỵ



1.
Sáng ngắm hoa lan nở
Trong nỗi tình cờ tôi nhớ em
Bất ngờ tình yêu đến

NHÀ THƠ VĂN NGUYÊN LƯƠNG “BƯỚC ĐÊM ĐỢI NẮNG LÊN” – Lời bình của PHẠM VĂN HOANH

“Mùi bùn đất quê hương, mùi rạ rơm, khói bếp quyện sâu vào tâm hồn thơ trẻ, loang dần ra từng thớ thịt để thở ra những điệu buồn miên man”. Đó là lời tâm sự của nhà thơ Văn Nguyên Lương (hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh) trong “Lời ngỏ” của tập thơ “Bước đêm đợi nắng lên” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn – 2017).
Tập thơ “Bước đêm đợi nắng lên” gồm 27 bài thơ. Đây là 27 “bản ký âm xúc cảm” được cô lại từ nước mắt và niềm thương cảm cho người và cả chính anh.
Ngay đầu tập thơ ta bắt gặp niềm thương cảm của nhà thơ Văn Nguyên Lương trước nỗi đau của người con gái “gánh ngàn dâu bể”.
Em đợi gì?
Hư ảo vầng trăng mẹ
Ánh sao xa…
Người con gái nấp trong góc tối
Mân mê sợi suy tư
Nước mắt rơi
Gió cuốn biển đời…
                              (Đợi)
Với lời thơ sắc sảo, đằm thắm, tinh tế, giàu nội tâm, khổ thơ đã khiến người đọc không khỏi chạnh lòng về nỗi truân chuyên của người con gái nào đó. Nhưng đọc những khổ thơ tiếp theo, ta lại thấy lóe lên tia hy vọng.
Ơi vầng trăng chợt mọc
Long lanh bên hiên nhà
Giọt sương…
                             (Đợi)

TUỔI THƠ MÊNH MÔNG – Truyện ngắn VĨNH THÔNG

Từ cổng trường giáo dưỡng nhìn ra bên ngoài, con đường rộng và thẳng tắp chạy miết về phía cuối dốc, trườn mình rồi ngã nhào xuống như một dòng thác khô. Hai bên đường là hai hàng cây cao nằm kề bên những ngôi nhà cổ kính, đồ sộ đan xen trong sự bao phủ của các mảng nắng sáng. Những hàng cây đã chờ đợi mùa xuân, để rồi vừa mới đến xuân lại đi qua mau, làm chúng chưa kịp đón hết hương vị giao mùa. Ánh nắng dát vàng lên sống lưng những chiếc lá, thả vài tia le lói qua những kẻ lá rọi xuống mặt đường. Đã sắp đến rằm tháng Giêng, vậy mà mấy chậu mai đặt ở phía trước trường giáo dưỡng vẫn chưa tàn, thỉnh thoảng chỉ có vài cánh mỏng rơi xuống đất, nghiêng nghiêng. Bên ngoài, dù con đường trước nay vắng vẻ, nhưng trong những ngày đầu năm nầy vài đôi nam nữ vẫn rảo bước chuyện trò. Còn trong trường giáo dưỡng, không khí mấy ngày Tết vừa mới qua hẳn còn âm vang đâu đây.

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019

DẠ KHÚC BÊN HỒ - NGUYỄN AN BÌNH


 
         * Ngẫu hứng bên bờ Hồ Xuân Hương
 
 
Ngồi nhìn rụng bóng chiều buông
Chợt thương vó ngựa còn bon dốc dài
Gió ngàn xao xác hàng cây
Dấu chim về núi lạc loài trong sương.
 

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2019

Thiên nhiên khúc - La Ngạc Thuỵ




1.
Nước xé đất về xuôi
Gió cuộn oằn lên núi
Chợt thấy mình an nhiên

CÓ MỘT ĐIỀU - Bùi Nguyên Bằng




Không phải là mưa ngâu
Hay thu sầu da diết
Có một điều anh biết
Là yêu em mà thôi

CHÙM THƠ KHÓC CON (1) – PHẠM NGỌC THÁI

 
 
                    BÊN NẤM MỒ CON
 
                   .   Phạm Ngọc Bảo                                        
             ( 7.3.1992 – 22.7.2019 ) 
    
Ngủ đi con ngoan ! Ngủ đi con !
Chuyện đời coi đã trả nợ xong
Hãy yên giấc mộng ngàn năm nhé
Cha còn bận bịu chút trần gian
 

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

TÂM SỰ VỚI HÀN THI SĨ - Lê Văn Thật


 
Lúc anh tìm…có được bao tri kỷ?
Khi nằm yên, thì ai cũng đi tìm
Tôi Tây Ninh xa hàng ngàn cây số
Vẫn gặp anh dù kẻ mất người còn

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2019

ĐỌC “KHẮC VÀO GIÓ” THƠ TRẦN MAI NGÂN – CHÂU THẠCH

KHẮC VÀO GIÓ
 
Người đi, ừ nhỉ người đi thật
Tôi cắn vào môi khi chia ly
Tay nắm bàn tay đừng với gọi 
Tan nát chiều… cứ để người đi! 
 
Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã xa rời không trở lại 
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi! 
 
Mất nhau… mất nhau… mất nhau thôi
Cầm bằng như nước hai bờ trôi
Mai người về lại nơi đã gọi
Khắc vào gió cũ mộ bia tôi!
 
                 Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2019

ĐIỂM ĐẾN CUỘC HÀNH TRÌNH - Thế Diệp


Sương lắng đọng còn treo đầu ngọn cỏ
Nắng mơ màng óng ánh giọt pha lê
Em bước vội nát tan rồi mộng tưởng
Tình mong manh như đụn cát qua đêm.

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2019

LẼ VÔ THƯỜNG TRONG THƠ TRANG TỬ, NGUYỄN BÍNH, XUÂN DIỆU… – La Thụy


Tình cờ lướt web, đọc bài Đạo Chích (chương 29, Trang Tử Nam Hoa Kinh), tôi cứ tủm tỉm cười. Trang Tử khá “độc” khi đem “vạn thế sư biểu” Khổng Tử của Nho giáo ra đùa cợt. Hình ảnh uy nghi, khẳng khái “uy vũ bất năng khuất” đâu chẳng thấy mà chỉ còn là hình ảnh lão già tầm thường run như cầy sấy trước hành động hung cuồng bạo ngược của Đạo Chích – kẻ bị cho là “đào tường khoét vách, lùa ngựa bò, bắt cóc vợ và con gái người ta, tham lợi tới quên cả thân thích, không đoái hoài tới cha mẹ anh em, không cúng giỗ tổ tiên”. Đạo Chích vừa mới cất vài lời “cường ngôn” phản bác mà “Khổng Tử vái hai vái rồi vội vàng chạy ra cửa, lên xe ba lần mới nắm được dây cương vì hoảng hốt, mắt không thấy rõ, mặt tái như tro tàn, ngồi dựa vào cái đòn ở trước xe, đầu cuối xuống, thở không ra hơi”. Trang Tử khéo giễu quá đi thôi! Đạo giáo cùng Nho giáo Tàu cũng “chỏi” nhau ra trò đó chứ!
Nhắc đến Trang Tử, tôi chợt nhớ hai câu thơ của Vũ Hoàng Chương:
 
“Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp
Khúc Cổ bồn ca gõ hát chơi”

CUỘC HÀNH TRÌNH TRÊN SA MẠC KHÁT – TRUYỆN NGẮN LÂU VĂN MUA

 
Các thời điểm họ gặp nhau, họ biết trong xương của họ, họ đã có một khoảng cách để đi du lịch. Đó là đêm đầu tiên họ đi xa vào sa mạc, họ ngủ dưới cây Dương Đen bởi một con lạch. Lạch hát cho họ một bài hát mà chảy qua khe thời gian. Và trong một thời gian, những người yêu thích di chuyển như một. Cô biết cách tất cả những gì lớn, muôn trườn, nhảy, chạy, hoặc bay. Cô tìm thấy một nơi mà một vườn sẽ phát triển mạnh, tập hợp những câu chuyện, khám phá tất cả những ham muốn của mình. Có người nói âm thanh của tên cô ấy là một tiếng thở dài ấm áp lúc rạng đông. Nghỉ ngơi bởi một hố nước dưới một lùm cây của cây liễu, đối với cô gái đôi khi là vô hình. Một con cáo bộ sẽ uống nước điền bên cạnh cô ấy. Một giống chim tiêu sẽ xuống trên vai cô, lấy một chút thời gian để rỉa lông và rung động trong bóng râm chảy nước.

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2019

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2019

NHỚ CƠN MƯA PHÙN ĐÀ LẠT - NGUYỄN AN BÌNH


 
Bay đi những sợi mưa phùn
Em se se lạnh… đã từng yêu chưa?
Người không ướt áo vì mưa
Mà khăn quàng cổ ấm vừa môi ngoan.

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019

Mưa chiều - Bùi Nguyên Bằng



Cơn mưa về to nhỏ
Nói thì thầm bên tôi
Liêu xiêu từng hạt gọi
Rơi xuống chiều đơn côi 

ĐỌC ‘THU TRỞ LẠI” THƠ NGUYÊN BÌNH – Châu Thạch

THU TRỞ LẠI
NGUYÊN BÌNH

Em ơi em… kìa mùa thu trở lại
Heo may đi biền biệt đã quay về
Trên phiến lá in dấu tình vàng rợi
Trên môi cười lấp lánh nắng hoang mê.
Lòng ta vướng trăm ngàn đường tơ óng
Em phù du ngọt lịm sắc thu vàng
Tim ta đổ hồi chuông chiều vĩnh cửu
Em tím trời mây biếc gọi mùa sang…
Thơm lừng lựng không gian…ôi diễm tuyệt
Dịu dàng xanh cốm nếp ủ hương sen
Ngan ngát quá màu thời gian chầm chậm
Tiếng tơ lòng diệu vợi ở vô biên…
Ta chờ em cuối ngõ về mây trắng
Sắc thu xưa lặng lẽ dậy hương rồi
Mang theo nhé đóa cúc quỳ vàng nắng
Hai đứa mình kết lại những mùa vui.
31/7/2019