Thứ Năm, 8 tháng 8, 2019

CUỘC HÀNH TRÌNH TRÊN SA MẠC KHÁT – TRUYỆN NGẮN LÂU VĂN MUA

 
Các thời điểm họ gặp nhau, họ biết trong xương của họ, họ đã có một khoảng cách để đi du lịch. Đó là đêm đầu tiên họ đi xa vào sa mạc, họ ngủ dưới cây Dương Đen bởi một con lạch. Lạch hát cho họ một bài hát mà chảy qua khe thời gian. Và trong một thời gian, những người yêu thích di chuyển như một. Cô biết cách tất cả những gì lớn, muôn trườn, nhảy, chạy, hoặc bay. Cô tìm thấy một nơi mà một vườn sẽ phát triển mạnh, tập hợp những câu chuyện, khám phá tất cả những ham muốn của mình. Có người nói âm thanh của tên cô ấy là một tiếng thở dài ấm áp lúc rạng đông. Nghỉ ngơi bởi một hố nước dưới một lùm cây của cây liễu, đối với cô gái đôi khi là vô hình. Một con cáo bộ sẽ uống nước điền bên cạnh cô ấy. Một giống chim tiêu sẽ xuống trên vai cô, lấy một chút thời gian để rỉa lông và rung động trong bóng râm chảy nước.
Chàng thanh niên tuổi đôi mươi cũng đã vào cách điều hoang dã, di chuyển nhanh, nhảy khi giật mình. Có người gọi chàng thanh niên ấy là Đắng, với cái tên bị mắc kẹt vì hắn quá gầy và cao, với mái tóc của mình nhuộm đỏ và rậm rạp. Hắn cho rằng để mái tóc dày phát triển xuống lưng và mặc nó như một cái đuôi. Hắn có thói quen một cách chậm chạp, cho đến khi đoàn làm phim của tôi cảm thấy hắn biết những tảng đá tốt hơn so với bất cứ ai. Hắn làm việc ở các mỏ, và nắm giữ với cánh tay mạnh mẽ, mỏng cùng các bùn loãng mà quay chống lại đồng hồ, đào hang vào đá, khai thác than ở Trung tâm Trái đất.
Những người đàn ông trưởng thành, mà hắn đã làm việc cùng, xuống trong những hầm mỏ, đến tin tưởng hắn, và hỏi hắn, "Có an toàn ngày hôm nay?" Mặc dù hắn đã đủ trẻ để làm con trai của người thợ mỏ, họ nhìn vào khuôn mặt của nhau một cách kỳ lạ và hắn đã lấy câu hỏi của họ và trôi dạt qua các đường hầm, hắn thầm nghĩ trong bụng: “Chúng mày cảm thấy tao sao”, và hắn chạm vít đá, dừng lại như đã tìm kiếm một câu trả lời. Sau đó, hắn nở nụ cười tinh quái "Mất dạy, khốn nạn”, hầm mỏ an toàn nhất ngày hôm nay."
Mẹ của Đắng cho biết hắn đã được sinh ra thiếu kiên nhẫn, sinh sớm, buộc sinh đôi 2 chị em, sinh xong của mẹ hắn không thể nhìn vào ánh sáng ban ngày. Bà gần như không thể nhìn thấy gì. Nhưng hắn có thể nhìn thấy quá xa. Tại bốn tuổi hắn đã ngoài một chiếc đồng hồ bị hỏng và cần sửa chữa. Chỉ khi hắn chạy, chạy về phía sau. Mẹ của Hắn tự hỏi nếu hắn đã từng là một cái gì bên trong để phá vỡ kim đồng hồ, thì tốt nhất nên dừng lại, hãy bước sang một bên từ những thói quen của con người.
Bây giờ, với cô gái họ đi du lịch cùng nghĩ đơn giản. Hắn là một con người có một cơ thể con người, và đi trái đất trong cách con người. Nhưng hắn phát triển nhiều hơn và nhiều hơn nữa sự thiếu kiên nhẫn, thất vọng. Hắn đang bị mắc kẹt, chỉ bị mắc kẹt trong làn da của một con người. Để hắn, đó là đơn giản: với mong muốn một con người có thể bay tự do, bay lên trên hẻm núi như một con diều hâu đuôi đỏ, là đá phân tầng với các phong trào chậm như là mãi mãi.
Hắn nhìn thấy hắn là tất cả mọi thứ: Hắn là một con người nhét vào một hình thức của một con người, của một con sói, một con chim, một tảng đá, gió.
Những thanh niên cùng lứa không hiểu tại sao hắn không thể rời khỏi hình dạng con người với sự dễ dàng của một tư tưởng. Ồ, trong những giấc mơ của mình, hắn đã tăng vọt lên. Nhưng vào buổi sáng hắn thức giấc là phải tính đến sự nghiêm trọng của một cơ thể đang ngủ và bất chợt bị đá, đấm,….
Đôi khi, trong nhiều ngày, hắn không ăn, không chịu thêm khối lượng cơ thể của mình, theo như xem xét hắn sẽ sớm có thể để đạt được lý tưởng của mình.
Trong một thời gian, sau khi những người khác được yêu thích, hắn quên ước mơ, trong giấc ngủ của mình và kết thúc với sự tốt đẹp xung quanh của người yêu hắn, bằng lòng với cách con người. Nhưng ngay sau đó sự thiếu kiên nhẫn của hắn trở về. Các cô gái cũng học thiếu kiên nhẫn. Tại sao hắn không thể nhìn thấy cách đơn giản trở thành một con người?
Những người yêu hắn bắt đầu tranh luận, để họ phơi bày cơ thể hết ra ngoài. Bây giờ chỉ có những khoảnh khắc, những khoảnh khắc khi họ phơi những đường cong với nhau trong đêm, chỉ có những khoảnh khắc khi khao khát của họ biến mất.
Một buổi sáng, hắn tỉnh dậy, dày vò. Thay vì đi đến mỏ, hắn đi vào sa mạc. Qua các hẻm núi, nơi dòng sông, qua quen thùng cây xương rồng và nhựa ứa bụi cây, vào rạch và đi lên giữa bãi cát sa mạc. Hắn đi dưới ánh mặt trời cho đến khi nước trên cơn thể hắn đã khô hẳn và biến mất. Hắn đi cho đến khi hắn tình cờ và không còn có thể tự đứng lên. Ở đó, hắn nằm. Hắn gập cánh tay của hắn xung quanh ngực và nhắm mắt lại. Hắn trải dài ra đôi chân dài của mình và mỉm cười vào mặt trời sa mạc. Cuối cùng, hắn có thể giết thời gian. Và khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ đi với các hành tinh thoát khỏi quỹ đạo. Cuối cùng và cuối cùng, hắn là tất cả mọi thứ. Hắn là tất cả mọi thứ, ngoại trừ một hắn nào đó trong vòng tay của một cô gái nào đó.
Đêm đó, sóng của nỗi buồn lắc cơ thể của cô gái. Cô mơ ước. Bên trong giấc mơ của mình và bên ngoài nó, cô khóc. Sau đó, giống như một con chim ưng lướt cô nổi trên các sườn núi, nơi người yêu của cô nằm. Cô gập mình trên người, và trong bóng cánh họ ôm nhau.
"Tao sẽ không than khóc," Hắn thì thầm, "bởi vì đây cũng là cuộc sống. Hắn thấy hắn là như thể nào ngu ngốc, nhưng bây giờ sự khôn ngoan của hắn là điều chắc chắn. Một ngày đi đến một nơi mà dòng sông uốn cong, và ở đó hắn sẽ tự hát ca ngợi chiến tích của mình.
Cô gái tỉnh dậy từ giấc mơ của mình. Cô đi qua sa mạc, trong và ngoài rạch, thùng cây xương rồng trong quá khứ và nhựa ứa trong bụi. Cô đi một cách chính xác như cô nói đến nơi mà hắn nằm. Cô làm cho một chi nhánh quan tài từ một hẻm núi gần đó, và kéo cơ thể của người yêu cô đến nơi chôn cất của gia đình hắn.
Có một nơi mà một khúc cua sông, một bức tường đá khắc mịn bởi nước. Khi mùa xuân nở, sông xoáy nước hát chống lại các hẻm núi. Một cô gái đứng ở vành hẻm núi và lắng nghe sự đơn giản của một dòng sông đục thân ra biển. Cô mỉm cười với những bài hát ngây thơ của nước và đá, gió và cánh, môi và hơi thở, chết hoà quyện vào cuộc sống, một lần nữa và một lần nữa.
 
L. V. M

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét