Có thể ngày đã không còn hoa nắng nữa
Nhưng bóng đêm đầy huyền diệu ánh trăng rơi
Lý hương đưa khe khẽ gọi mời
Hồn nhiên mộng đềm an thanh giấc
Có thể thuyền đã không còn trông bến nữa
Nhưng sóng vẫn cồn cào bờ cát xoãi xa xa
Đại dương kia vẫn thể như là
Ngôi nhà cũ ấp iu bồng viên sắc
Có thể gió đã xa nghìn rong ruổi
Nhưng hạt bụi nào vẫn mắc ở trong tim
Phút luyến lưu một chốn đã mơ tìm
Và thu lá vẫn vàng bên dốc vắng
Có thể khác rất nhiều xưa mộng tưởng
Nhưng vẫn miền ký ức thoảng huyên hoai
Giữa thanh nhiên lắc rắc bỗng thêm vài
Hạt phân phất bóng mờ sương diệu ảo
ĐÀM LAN
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét