BÊN NẤM MỒ CON
. Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 – 22.7.2019 )
Ngủ đi con ngoan ! Ngủ đi con !
Chuyện đời coi đã trả nợ xong
Hãy yên giấc mộng ngàn năm nhé
Cha còn bận bịu chút trần gian
Cha ôm nắm đất rắc lên mồ
Đất này đất mẹ. Đất ông cha.
Ấp ủ cho con vào sông núi
Hồn con mai mốt nở đầy hoa
Con sẽ cùng cha tới Tây Thiên
Không về trần nữa, hết ưu phiền
Con đi trả nợ cho cha đó ?
Đã trút lên đầu đứa trẻ ngoan
Kiếp trước đời cha chắc tội nhiều
Kiếp này bố lại phải mang theo
Hỡi ôi, nợ trả còn bao cách ?
Sao nỡ bắt của tôi đứa con yêu !
Con sống cùng cha 27 năm
Nâng như nâng trứng. Ngọc long lanh.
Ngày tháng cha con mình quấn quít
Giây phút ngờ đâu bỗng tan hoang
Món nợ cuối cùng của tôi đây ?
70 xuân sống cõi đời này
Nay dẫu trở thành Thi Nhân Lớn
Tôi trả nợ xong rồi, hỡi Như Lai !?
Con đem đời con gánh cho cha
Tâm cao như núi, dạ bao la
Cha xin Quan Thế Âm Bồ Tát
Đưa con về cõi cực lạc cùng cha
Nắm đất cha đang rắc lên mồ
Ru con yên ngủ giấc tuổi thơ
Đừng buồn con nhé ! Dù chết sớm
Để về Đất Thánh sống thiên thu
Thánh Phật rồi đây sẽ đón cha
Có con theo cạnh chốn Ba Tòa
Cha sẽ bồng con trong trời đất
Nhân gian hương khói… khắp sơn hà…
Ngày đắp mộ cho con
28.7.2019
THƯƠNG CON VÀ LỜI CẦU NGUYỆN THẾ NHÂN
Con ơi con ! Có phải tại bố đâu?
Bố cũng cố hết mình… chỉ bởi nỗi bể dâu…
Lời con trách, đau xé lòng người cha khốn khổ.
Thì vẫn biết vận đời con xấu số…
Bố mẹ lo cho con, hết mực thương yêu
Mà không thể nào yên được giấc đêm thâu
Con chết đi ! Mang cả linh hồn cha già xuống mộ.
Hình bóng con trong đầu cha, thương quá !
Ngày ngày cha con mình, quấn quít bên nhau
Con chăm cha khi khỏe, lúc ốm đau…
Lo sửa chữa chiếc máy tính, để cha làm văn học.
Bố đã dìu con, cho tới khi con trở thành thạc sĩ
Công ăn việc làm tử tế giữa nhân gian
Bước sang 28 tuồi đầu, con vẫn rất ngoan
Sao ông trời nỡ bắt đi, đứa con trai tôi hiền lành như thế?
Cùng thi ca…
Bố nhất định mang con vào cõi thiên thu, bất tử !
Kiên quyết đòi ông trời phải trả lại cho ta
Một ngày mai… Hậu thế tưởng niệm cha…
Con sẽ theo cha, sống mãi với sơn hà nước Việt.
Thơ bố viết ngàn năm không tan được
Con vừa bằng tuổi cố nhân Hàn Mặc Tử đó, nghe con !
Bố sẽ làm lễ tạ ơn Người, nâng giấc cho con
Khi bố về cùng thi nhân, vẫn có con bên cạnh.
Nỗi dầy vò cha, suốt năm canh canh cánh
Tưởng bao năm chăm con… để sống sướng hơn cha…
Thân trẻ nay hoang phế trước người già
Kẻ làm cha sinh ra con, trở thành độc ác !?
Bố chẳng hiểu làm cách nào, lấy lại con trong trời đất…
Một nhà thơ phận mỏng, thân ôi
Đẻ con làm gì ? Cho nó khổ, người ơi !
Hỡi oan nghiệt ! Tôi phải trả nợ từ kiếp nào, không biết?
Chỉ còn biết lấy "thơ", chuộc lại đứa con tội nghiệp
Không sống được ở kiếp này… Bố hẹn kiếp sau…
Thế giới của hư vô, thế giới không mầu
Nhưng trong sạch. Bố con mình đoàn tụ.
Hỡi nhân thế !
Giây phút này, xin nghe lời của một nhà thơ nhắn nhủ
Mai sau… Ngôi miếu nào dành tưởng niệm cho tôi…
Hãy mang ảnh con tôi vào, và đặt thêm một bát hương đời
Dù rất nhỏ thôi, để tôi sống có con bên cạnh.
Không có nó ? Vong hồn tôi nghìn năm không tiêu tán…
Xin chấp nhận lời nguyện cầu, nho nhỏ của thi nhân
Nó sống cả đời sạch trong, không chút bụi vẩn tâm hồn
Rất giàu tình thương yêu !… Cho nó cùng tôi về nơi Thánh Phật.
Thơ bố viết trăm dòng không kể xiết
Thương lấy tấm cha già. Hãy yên nghỉ nhé, con yêu !
Dòng nước mắt trần gian, dù có tuôn chảy bao nhiêu
Cũng không vợi được lòng người cha, thương con vô hạn…
27.7.2019
PHẠM NGỌC THÁI
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét