KHẮC VÀO GIÓ
Người đi, ừ nhỉ người đi thật
Tôi cắn vào môi khi chia ly
Tay nắm bàn tay đừng với gọi
Tan nát chiều… cứ để người đi!
Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã xa rời không trở lại
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi!
Mất nhau… mất nhau… mất nhau thôi
Cầm bằng như nước hai bờ trôi
Mai người về lại nơi đã gọi
Khắc vào gió cũ mộ bia tôi!
Trần Mai Ngân
Cảm nhận của Châu Thạch:
Trước khi đi vào thơ “Khắc Vào Gió”
của Trần Mai Ngân, tôi muốn chúng ta hãy lướt qua một khổ thơ của nhà
thơ Thâm Tâm, đã nổi danh từ đầu thể kỷ 19 để có thể cảm nhận sâu thêm
về những gì Trần Mai Ngân đã viết trong bài thơ nầy.
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
Chị thà coi như là hạt bụi,
Em thà coi như hơi rượu say.
Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
Chị thà coi như là hạt bụi,
Em thà coi như hơi rượu say.
(Tống Biệt Hành- Thâm Tâm)
Trong bài viết về cảm nhận bài thơ Tống Biệt Hành trước đây, tôi có viết một đoạn như sau:
Có
người cho rằng vế thơ nầy “Quá cứng cỏi. lạnh lùng và vô tình”. Thật ra
đây là một vế thơ rất hay, nó cho thấy bút pháp tài hoa của tác giả.
Những điều mà người ra đi phủ nhận trong vế thơ nầy chính là những điều
mà người ra đi canh cánh bên lòng.
Chữ “thà” ở đây không có nghĩa là “ xem như không có” mà chữ “thà” ở đây có nghĩa là “không bỏ đi được”.
Nếu
người ra đi ngày ấy xem mẹ như lá, chị như bụi và em như ly rượu cay
thì người đó không đáng để đưa vào thơ. Ta hãy đọc một đoạn thơ có chữ
“thà” trong bài “Khúc Tình Buồn” của Nguyễn Tất Nhiên để hiểu thêm về
chữ “thà’ của Thâm Tâm: “ Người từ trăm năm/ về qua sông rộng/ ta ngoắc
mòn tay/ trùng trùng gió lộng/ thà như giọt mưa/ vỡ trên tượng đá/ thà
như giọt mưa/ khô trên tượng đá/ có còn hơn không…”. Ta thấy rằng, khi
người yêu qua sông, Nguyễn Tất Nhiên ngoắc mòn tay gọi người yêu trong
vô vọng. Lúc đó nhà thơ càng dùng chữ “thà” thì càng đau đớn gấp bội.
Tình yêu lúc đó càng mảnh liệt đến nỗi nhà thơ muốn “Thà như giọt mưa”
thì vẫn còn có thể “vỡ trên tượng đá” hơn là không chi hết.
Chữ
“Thà” của Nguyễn Tất Nhiên và Thâm Tâm là từ ngữ đã vượt ra ngoài nghĩa
của cái chữ thường tình. Nó khẳng định một tình yêu mảnh liệt với người
yêu trong thơ Nguyễn Tất Nhiên và nó cũng khẳng định một tình yêu mảnh
liết với mẹ, với chị, với em trong thơ Thâm Tâm.
Trong
bài thơ “Khắc Vào Gió”, nhà thơ Trần Mai Ngân vào đề bằng câu thơ trong
Tống Biệt Hành của Thâm Tâm: “Người đi, ừ nhỉ người đi thực”. Tôi nghĩ
rằng, không phảỉ Trần Mai Ngân không biết mình đã dùng lại câu thơ của
nhà thơ tiền chiến. Thế nhưng câu thơ nầy chỉ dùng để diễn tả một hoàn
cảnh thật mà ai cũng phải nói như thế, nó không có tứ hay ý lạ gì nên
không cần phải tránh né. Điều quan trọng là ở cả bài thơ Trần Mai Ngân
đã diễn đạt khác, đã khóc ra thành tiếng, đã nói ra lời những xót xa
trong lòng, không như Thâm Tâm đã nuốt vào lòng để chỉ bật ra tiếng than
ngắn gọn. Nuốt vào hay nói ra nỗi đau là tánh riêng của mỗi tác giả,
cái cần là thơ có đem cho ta cảm xúc hay không.
Hãy đọc bốn câu thơ của Trần Mai Ngân ở khổ đầu:
Người đi, ừ nhỉ người đi thật
Tôi cắn vào môi khi chia ly
Tay nắm bàn tay đừng với gọi
Tan nát chiều… cứ để người đi!
Ở
trên, nhà thơ Thâm Tâm đã viết về người đi, còn ở đây, Trần Mai Ngân
viết về ngưởi ở lại. Người đi thì thà quên tất cả cho khỏi đau lòng, còn
người ở lại của Trần Mai Ngân thì thà cắn chặt môi khi chia ly, thà nắm
chặt tay không với gọi. Thế thì người ở lại cũng có nỗi đau dằn xé
trong lòng, cũng đã nuốt vào nỗi đau có khác chi người đi trong “Tống
Biệt Hành”. Thâm Tâm thì đã nuốt nối đau vào lòng khi đưa tiển người đi
để bật ra tiếng thở dài trong thơ. Trần Mai Ngân thì cũng nuốt nỗi đau
vào lòng khi đưa tiễn người đi nhưng, lại để bật khóc thành tiếng
trong thơ. Dễ hiểu, vì Thâm Tâm là nam, đưa người qua sông để đi làm
việc lớn, chẳng khác chi đưa Kinh Kha sang Tần, còn Trần Mai Ngân là nữ,
lại đưa người đi chỉ bị mất thứ tình riêng có ở trong lòng. Nỗi đau của
Thâm Tâm là nỗi đau của sự hy sinh, còn nỗi đau của Trần Mai Ngân là
nỗi đau của người bị mất.
Đọc
khổ thơ vào đề của Trần Mai Ngân, ta thấy được một buổi tiển đưa đau
đến “tan nát chiều”, nhưng có lẽ chỉ có một người tiển đưa tan nát cõi
lòng, còn người đi thì bình thản ra đi ở khổ thơ sau:
Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã xa rời không trở lại
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi!
Rõ
ràng đây là một cuộc tình đã tan vỡ, tan vỡ vì lý do gì ta không biết
nhưng hai câu thơ “Mắt đã xa rời không trở lại/Lúc ở cạnh nhau đã vắng
rồi” cho ta thấy người đi đã dứt khoát ra đi ngay cả ở trong lòng. Khổ
thơ cũng cho ta thấy tình yêu sâu đậm trong lòng người ở lại. Tác giả
biết lòng mình nhớ đến trăm năm nụ cười người ấy và dùng một câu thơ rất
tội nghiệp khi phải “vá víu” lại nụ cười kia trong trí nhớ. Khổ thơ
cũng cho ta thấy sự chung tình của người ở lại. Người ở lại phải bị bó
buộc xa nhau khi buông một câu gượng ép như đành chịu xa nhau: “Xa nhau,
ừ nhỉ xa nhau vậy” và biết chắc rằng “Mắt đã xa rời không trở lại”
nhưng toàn bộ bài thơ, ta không thấy một lời oán trách, chỉ thấy bày ra
sự đau xót của lòng mình,
Vào
khổ thơ cuối nhà thơ đã kêu lên nhừng tiếng kêu tuyệt vọng như ngàn vạn
chiếc ly thủy tinh tan vở, như lời tạ tự khẩn cấp, như con nước lũ tràn
ngập xé tung đôi bờ:
Mất nhau… mất nhau… mất nhau thôi
Cầm bằng như nước hai bờ trôi
Mai người về lại nơi đã gọi
Khắc vào gió cũ mộ bia tôi!
Khổ
thơ cuối như một đôi cánh đẩy bài bay bổng lên cao mà hai câu thơ cuối
là sắc lông vừa đẹp vừa lạ trong đôi cánh đó. Người khó tính sẽ đã phá
hai câu thơ nầy vì trong gió làm sao có mộ và trong gió làm sao khắc bia
được. Thế nhưng câu thơ cũng gián tiếp cho ta cảm nhận dược khi người
đi trở về thì người ở lại không còn nữa trên đời. Đây chỉ là sự hư cấu
xảy ra trong lòng của người ở lại để tưởng tượng một nỗi bi thương trong
tương lai. Nhà thơ tưởng tượng người về sẽ không thấy lại gì, đường xưa
lối cũ, di tích của tình sẽ mất hết, chỉ còn hơi gió bây giờ mang hơi
hướng của hơi gió năm xưa. Người về sẽ không tìm lại được gì giống như
trong dòng ký ức của cuộc tình, chỉ có gió là còn và gió dem chút hương
vị tình yêu năm cũ cho người. Vậy gió chính là tâm mộ bia của nàng để
người về khắc những nhớ nhung vào đó.
Gió
là hình ảnh của sự trong sạch, quyến luyến, vô biên nhưng cũng là hình
ảnh của phôi pha, vô thường, và lưu lạc. Nhà thơ dùng gió để làm mộ bia
cho mình đã nói lên được tất cả sự bi quan, nỗi trầm tư, những trách
hờn nhẹ như mây bay và tâm hồn lãng mạn tuyệt vời của người ở lại. Gió
là tấm mộ bia tôi và người tình năm xưa hãy khắc vào đó những gì còn có
trong lòng: Một ý thơ với tứ thơ mà tôi có thể viết trăm trang chưa hết
những cảm nhận trong lòng. Thế nhưng tốt hơn ta hãy hiểu nó bằng thứ
thi giác thì sẽ được hưởng thụ tận cùng thứ thi vị của nó!!!
“Khắc
Vào Gió” là một bài thơ ngắn, gọn, có lẽ viết rất mau nhưng hay như
tiếng thông reo trong một khu rừng rất vắng, vì sự trầm lắng của gió nơi
cô liêu sẽ khiến tâm hồn dễ hòa nhập và cảm thụ đầy đủ tiếng của thinh
không!!!
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét