Khi những ngày
cuối cùng là khi tôi, những chuyện vặt vãnh xấu xí của sự tồn tại bắt
đầu lái xe đưa tôi đến điên rồ như những giọt nước nhỏ tra tấn để cho
rơi không ngừng khi có một chỗ trong cơ thể nạn nhân của họ, tôi yêu mến
nơi ẩn náu xạ của giấc ngủ. Trong giấc mơ của tôi, tôi tìm thấy một
chút của vẻ đẹp mà tôi đã tốn công vô ích tìm trong cuộc sống, lang
thang qua các khu di tích và rừng mê hoặc.
Một lần khi gió
mềm và thơm tôi nghe những người xung quanh gọi điện thoại, lên đường vô
tận, và uể oải dưới sao lạ. Một lần khi mưa nhẹ nhàng rơi tôi lướt
trong một xà lan xuống một dòng suối trời râm, âm u, không có mặt trời,
không có ánh sáng, tối tăm như dưới lòng đất cho đến khi tôi đạt đến một
thế giới của hoàng hôn tím, một thân cây óng ánh, và hoa hồng bất tử.
Một khi tôi đi qua một thung lũng vàng dẫn đến lùm cây trong bóng tối và
tàn tích, kết thúc trong một màu xanh lá cây tường hùng mạnh với dây
leo cổ, xuyên thủng bởi một cổng nhỏ bằng đồng.
Nhiều lần tôi đi
qua thung lũng, lâu hơn và lâu hơn nữa tôi sẽ tạm dừng trong nửa ánh
sáng quang phổ nơi những cây khổng lồ quằn quại và xoắn kỳ quặc, và mặt
đất màu xám kéo dài từ rễ tới thân cây, một số lần tiết lộ những tảng đá
mốc màu của đền chôn. Và hoài mục tiêu tưởng tượng của tôi là bức tường
cây nho trồng hùng mạnh với các cổng nhỏ bằng đồng trong đó.
Sau một thời
gian, như những ngày của thức trở nên ít hơn và ít chịu đựng từ vẻ u ám,
vẻ buồn rầu ảm đạm và sự giống nhau của họ, tôi thường sẽ trôi dạt
trong hòa bình thuốc phiện qua thung lũng và các lùm cây trong bóng tối,
và tự hỏi làm thế nào tôi có thể nắm bắt chúng cho đời đời nơi ở chỗ
của tôi, vì vậy mà tôi không cần bò hơn trở lại một sự gắn chặt, sự thu
hút của thế giới buồn tẻ với lãi suất và màu sắc mới. Và khi tôi nhìn
vào các cổng nhỏ trong các bức tường hùng mạnh, tôi cảm thấy rằng ngoài
nó nằm một giấc mơ từ nước nào, một khi nó được nhập vào, thì sẽ không
có lợi nhuận.
Vì vậy, mỗi đêm
trong giấc ngủ tôi vẫn cố gắng để tìm ra chốt ẩn của cổng trong tường cổ
Chi Pấu _ (tiếng Mông có nghĩa là không biết), mặc dù nó đã được ẩn cực
tốt. Và tôi sẽ nói với bản thân mình rằng lãnh ngoài bức tường đã không
kéo dài hơn chỉ đơn thuần, nhưng nhiều hơn đáng yêu và rạng rỡ là tốt.
Rồi một đêm
trong giấc mơ thành phố của Triệu Trái Tim. Tôi tìm thấy một giấy cói
màu vàng chứa đầy những suy nghĩ của giấc mơ hiền người sống cũ trong
thành phố đó, những người đã quá khôn ngoan bao giờ được sinh ra trong
thế giới thức dậy. Trong đó đã viết rất nhiều điều liên quan đến thế
giới của giấc mơ, trong số đó là truyền thuyết của một thung lũng vàng,
một lùm cây thiêng liêng với những ngôi đền, và một bức tường cao xuyên
thủng bởi một cánh cổng bằng đồng nhỏ. Khi tôi thấy truyền thuyết này,
tôi biết rằng nó đụng chạm đến những cảnh tôi đã bị ám ảnh, và do đó tôi
đọc và ngâmdài trong giấy cói đã ố vàng.
Một số trong
những giấc mơ hiền triết đã viết về cái rực rỡ, lộng lẫy, tráng
lệ,…trong những kỳ quan ngoài cửa không thể bù lại được hoặc sửa lại
được như những người khác kể về nỗi kinh hoàng và thất vọng. Tôi biết
không phải để tin, nhưng mong mỏi nhiều hơn và nhiều hơn nữa để vượt qua
cho vào từng xứ không rõ; cho sự nghi ngờ và bí mật là sự cám dỗ của
mồi, và không có kinh dị mới có thể khủng khiếp hơn so tra tấn hàng ngày
của những cái bình thường. Vì vậy, khi tôi đã học của thuốc mà sẽ mở
khóa cổng và lái xe cho tôi qua, tôi quyết tâm mang nó khi sau tôi tỉnh
thức.
Đêm qua tôi nuốt
thuốc và trôi mơ màng vào thung lũng vàng và các lùm cây trong bóng
tối; và khi tôi đến thời điểm này để tường cổ, tôi thấy rằng các cổng
nhỏ bằng đồng khép hờ. Từ xa đến một vùng sáng kì lạ thắp sáng cây xoắn
khổng lồ và các đỉnh của ngôi đền bị chôn vùi, Tôi như trôi dạt trên
sóng, trên mây chờ đợi trong những vinh quang của đất mà ta không bao
giờ nên trở về.
Nhưng khi cánh
cổng vung rộng hơn và các phép thuật của thuốc và giấc mơ đã đẩy tôi
qua, tôi biết rằng tất cả các điểm tham quan và vinh quang đã đến hồi
kết; cho rằng trong lĩnh vực mới là không phải đất cũng không phải biển,
nhưng chỉ có khoảng trống màu trắng không gian không có người ở, không
có khu dân cư và vô hạn. Vì vậy, hạnh phúc hơn tôi đã từng dám hy vọng
là, tôi đã hòa tan lại vào đó vô cùng nguồn gốc của sự lãng quên. Mà từ
đó các chương trình chạy trên cổng nhất luôn luôn diễn ra hoành tráng và
bắt mắt. Nhưng cuộc sống đã gọi tôi một cách ngắn gọn là giờ hoang
vắng.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét