Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2020

PHỐ NÚI HOA ĐÀO – NGUYỄN AN BÌNH

 

                  
*Tặng Thiên Nguyễn, những ngày ở trại sáng tác Đà Lạt
 
Hoa đào trên phố núi
Chợt bừng nở cuối đông
Có hẹn người năm cũ
Về trong nỗi chờ mong?
 

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

CHIỀU NAY SƯƠNG KHÓI LÊN KHƠI – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái


 

Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường
Phạm Duy –  Hồ Huyền Chi
          
Trưa chủ nhật tuần trước bà Bình bị một cơn đau bụng quằn quại. Từ khoa cấp cứu, bà được chuyển vào khoa nội bênh viện Chợ rẫy, rồi lại chuyển sang bệnh viện K. Mới nếm mùi con bệnh mấy ngày, bà đã thấy từng giây, từng phút trôi đi thật nặng nề, chậm chạp. Chiều qua nghe thông báo sáng mai được về nhà, bà mừng như nhặt được vàng, suốt đêm cứ thấp thỏm mong trời mau sáng. Đêm nằm năm ở, các cụ nói không sai. Thôi, cứ về nghỉ ngơi ở nhà mình cái đã, còn sống chết phó mặc cho số phận. Ông Giời đã bắt thì chui xuống lỗ nẻ cũng chẳng thoát. Nghĩ vậy, tự dưng lòng bà nhẹ tênh tênh. Đứa con gái lớn công tác trên thành phố, năn nỉ bà ở lại nhà nó tĩnh dưỡng ít ngày, bà không chịu. Nó đành bảo chồng lái xe đưa bà về quê. Gọi là quê, thực ra chỗ ấy chỉ là nơi mấy chục năm trước ông Bảo, chồng bà, được điều động về bộ chỉ huy quân sự một tỉnh phía nam, mến miền đất cây cối tốt tươi, dân tình hiền hòa, ông bàn với bà chuyển hộ khẩu cả nhà vào trong đấy. Nghe ông điện về, có một trường cấp hai gần doanh trại sẵn sàng nhận bà vào dạy học. Đắn đo mãi rồi bà cũng thuận theo ý chồng. Tới lúc hai người nghỉ hưu, ông bà không quay về quê ngoài bắc nữa. Thấm thoắt đã sắp hết đời người.

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2020

VỊNH CÂY MAI – Phan Công Phúc


VỊNH CÂY MAI
Phan Công Phúc
                     🍂
Lá biếc hoa VÀNG điểm nhụy bung
Tết đến đua nhau nở thành chùm
Ong liếc trêu hoa… vài cánh rụng 
Gió vờn bỡn nụ… mấy cành rung.
 

TRỐNG KHÔNG – MP Trường Giang Thủy

TRỐNG KHÔNG
MP Trường Giang Thủy
 
Ngửa tay hứng nắng  bên thềm, 
Nghe trong tiềm thức nỗi  niềm trống không! 
Ba mươi tháng chạp…  hết đông, 
Mai vàng trổ sớm mỏi mong xuân về! 
 

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2020

TẾT ĐỒNG BẰNG – NGUYỄN SÔNG TRẸM



 
Mấy mươi năm không về quê ăn tết
Sợ quên luôn mùi nắng gió đồng bằng
Lòng ta – sương sớm hòa trong bấc
Lãng đãng la đà trên mặt sông
 

Luận thi kỳ nhị thập tam – Nguyên Hiếu Vấn – Hàm Chương phỏng dịch

 
論 詩 其 二 十 三
元 好 問

曲 學 虛 荒 小 說 欺
俳 諧 怒 罵 豈 詩 宜
今 人 合 笑 古 人 拙
除 卻 雅 言 都 不 知
 

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2020

XUÂN VẮNG – Thế Diệp


Tết lại đến !
Cánh mai vàng lặng lẽ
Cứ xoè ra
Cho năm cánh chơi vơi
Gió lạnh tàn đông hắt hiu hạt nắng
Xuân ngượng ngùng cánh én có bơ vơ ?


HOA TÂM – MP. Trường Giang Thủy


 
Bình minh chưa ráo sương khuya, 
Hoàng hôn thoắt tuột bên kia dốc đời, 
Bàn tay níu tuổi chơi vơi, 
Tiễn Thu, Đông – để Xuân rồi cũng qua… ! 

DẠ KHÚC – Nhật Quang


 
Hình như đêm cuối đông dài quá!
gió nhẹ xạc xào bên hiên
giấu nụ cười sau những chồi non xanh mướt
đêm cuối Đông trăng đã ngủ vùi

MÙA XUÂN HÁT – Phan Công Phúc


                    🍂
Cô gái nhìn tôi lúng liếng cười
Trên dòng sông nắng ngược chèo bơi
Màu hoa lấp lánh vàng sóng nước
Em chở mùa xuân đến quê tôi!.
 

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2020

Mùa Xuân Năm Ấy – Bút ký Thủy Điền


 Vừa bước vào sân nhà, chưa kịp chào, mẹ tôi ngồi trước hàng ba đang khóc. Cứ ngỡ nghe tôi về sau những năm dài xa cách, mừng quá rồi khóc. Ai ngờ ! Những giọt nước mắt ấy đang lẫn lộn cái nhớ nhung và sự khổ ải chồng chất bao năm.
 
    Những năm hòa bình được lập lại, đất nước nói chung sau chiến tranh cũng còn rất nhiều khó khăn và riêng người dân cũng thế. Hai mặt vật chất và tinh thần rất hạn hẹp, thiếu thốn mọi bề. Nhưng mỗi khi xuân về, tết đến từng nhà, từng ngõ chưa bao giờ thiếu vắng cây mai, nó mạnh mẽ và hiên ngang lắm, luôn luôn đứng vững, không lay chuyển và chẳng bị ảnh hưởng bởi một thế lực nào.

Tết – Thủy Điền




 

 
Tết tây là tết … người ta
Hoà theo cho có gọi là mừng xuân
Làm sao so sánh được bằng
Tết ta "Nguyên đán" bốn ngàn năm nay
Tết về là xả buông tay
Bao nhiêu công việc ra ngoài hãy hay
Tết về là phải no say
Tết về mai nở tràn đầy trước sân
Hoa đào, hoa cúc, hoa lan
Mổng gà, vạn thọ đỏ, vàng nơi nơi
Pháo hồng vang nổ khắp trời
Rượu mừng nâng chén đẹp lời chúc nhau

CHO ĐẾN MỘT NGÀY – Tản Mạn ĐÀM LAN

            Có thể xem cụm từ này như một câu thường niệm, bởi trong quá trình vận hành cuộc sống có quá nhiều sự đợi trông mong mỏi. Hoặc những chuyển dịch bất chừng của mọi cảnh huống. Có những còn có những mất, có những hồng tươi có những xạm đen, dù muốn dù không, sự vận hành cuộc sống vẫn luôn có những điều ngoài chủ định kiểm soát của con người.
 
          Bạn có thể đang thông thênh một khoảng thời gian khá dài, và bạn nghĩ mọi sự đã quá ổn, những gì bạn đang được hưởng vẫn luôn tồn tại không thể nào rời xa. Cho đến một ngày, một biến cố bất chợt xảy ra, thiên tai tai nạn bệnh tật hoặc bất kỳ một bất trắc nào cũng nhanh chóng chuyển bạn từ trạng thái này sáng trạng thái khác chỉ trong vài giây hoặc vài phút. Bạn chới với mất cân bằng, bạn thảng thốt ngạc nhiên không hiểu vì sao lại có điều như thế xảy ra với bạn. Bạn như tầng cao rơi xuống đất, trong một khoảng thời gian ngắn bạn không thể đứng dậy, bạn rũ liệt mất hết sức chống đỡ. Mọi thứ tối sầm như chấm hết. Nhưng nếu bạn chưa dừng lại hơi thở, chưa kết thúc nhịp tim, thì bản năng sinh tồn sẽ từ từ vực bạn dậy, từng chút từng chút một bằng mọi phương thức có thể, bạn rồi sẽ chống được tay nhấc được chân, lần lựa thế nào rồi thì cho đến một ngày bạn cũng định thần được trở lại, mọi thứ quanh bạn có thể khác trước rất nhiều, nhưng không sao, bạn sẽ tập quen dần với hoàn cảnh mới, để rồi tất nhiên, bạn lại tiếp tục con đường cuộc sống của mình, cho dù ký ức bạn vấn mãi lưu giữ những gì đã diễn ra.

MẸ VÀ MÙA XUÂN – Lãng Uyển Châu


MẸ VÀ MÙA XUÂN 
Lãng Uyển Châu

Đêm đêm buông tiếng thở dài
Mẹ xa  ngàn  dặm , tiếc  hoài thâu canh 

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2020

CÕI TẠM – MP.Trường Giang Thủy



 
Sấp – ngửa, bàn tay chẳng giống nhau,
Nước sông lúc cạn lúc dâng trào.
Mùa khi lạnh – nóng, trời mưa -nắng,
Người – kẻ vui cười, kẻ khổ đau.
Tiền tài danh vọng là hư ảo,
Tâm tịnh, nhàn cư mới vững bền.
Ta bà cõi tạm bao phiền não,
Gắng sức vun vườn tâm đức mau.
 
MP.Trường Giang Thủy

XUÂN ĐỢI – Nhật Quang


 
Giọt Xuân mơ ươm nắng vàng trong gió
Lộc đơm chồi, Xuân về đó em ơi!
Muôn sắc hoa tô điểm thắm đất trời
Anh thầm mong dáng Xuân hồng qua ngõ
 

NHỚ SAPA! – Phan Công Phúc


                       🍂
Chuyến tàu năm cũ quay về
Đưa anh lên tới miền quê bản nghèo
Sa-Pa thị trấn lưng đèo
Mây giăng sương phủ cheo leo thác ghềnh.
 

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2020

BỤI HOA TRINH NỮ – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

0
1
 
           Mới bốn giờ sáng, bà vợ tôi đã lịch kịch trong nhà bếp. Đoán chừng bàấy cẩn thận kiểm lại trong chiếc ba lô con cóc, đã bỏ mấy thứ thuốc men, bộ quần áo dự phòng với tấm võng, cái mùng màu chàm, hai kỷ vật còn lại từ thời chiến tranh tôi vẫn bảo quản rất cẩn thận để dùng trong mỗi dịpđi xa. Nghe bước chân lẹp xẹp, tôi ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi xúc ấm pha trà. Hai chúng tôi cùng có thói quen ngồi rì rầm trò chuyện, cùng nhâm nhi với nhau vài tách trà nóng vào mỗi sớm mai yên tĩnh. Tôi kể lịch trình hai ngày cùng đoàn văn nghệ sĩ tổ chức đi thực tế khu vườn quốc gia Lò Gò – Xa Mát. Sau một giờ ngồi xuồng máy chạy ngược sông Vàm Cỏ, ghé cột mốc 132 xác định ranh giới nước ta và nước bạn Căm Pu Chia, cả đoàn sẽ kéo nhau đi bộ men bờ con suối Đa Ha chảy len lỏi dưới tán rừng Lò Gò, thăm vài chỗ đóng quân của vài cơ quan Trung Ương Cục thời chống Mỹ. Nghe vậy, vợ tôi buông một tiếng thở dài: Nghe nói hồi tết Mậu Thân con Huệ hy sinh ở khu vực suối Đa Ha này đấy. Nửa đêm, một trái bom rơi trúng lán trú quân, xương thịt gần chục trinh nữ văn công xinh đẹp bay đi sạch sẽ. Bây giờ chả biết cái hố bom tai ác ấy ở chỗ nào. Không mắc chứng xưng khớp gối thì tôi đã theo ông nhẩn nha đi dọc con suối ấy. Tin chắc ở đấy mình sẽ nhận ra một chút gì đó của nó còn phảng phất. Cây cỏ còn có tánh linh, huống hồ một con người tinh anh tài hoa nhường ấy. Tôi đã gói sẵn bó nhang trầm xứ bắc, ông cứ đốt lên rải rác cắm vào từng khóm cây, bụi cỏ dọc đường. May ra linh hồn phiêu bạt của nó nhận được chút tình anh em ruột thịt, tình quê hương chứa chan trong từng sợi khói, họa may  bớt chút lạnh lùng.   

TẢN MẠN CÙNG SÔNG ĐỒNG NAI – NGUYỄN SÔNG TRẸM


Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về …
( Ca dao )
 
Câu ca dao mang tình sông nước
Người về có theo nhánh Đồng Nai
Dấu chân mở cõi ngàn năm trước
Còn xanh màu cánh lục bình trôi…
 

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2020

XUÂN CHIỀU – MP. Trường Giang Thủy



 
Chắt sầu,  gạn sạch ưu phiền, 
Thả buồn theo gió qua triền bão giông. 
Đêm nằm mộng – đá đơm bông, 
Hoa xuân nở rực giữa mông mênh chiều. 
 

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2020

SẮC NHỚ MÙA XUÂN - NGUYỄN AN BÌNH


Ngày xuân áo lụa bay thành bướm
Thuở ấy tình yêu rất trẻ thơ
Con gái tiếng cười sao trong quá
Nửa con mắt liếc cũng nằm mơ.
 

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2020

Hun hút gió Khê Đon – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Nhà văn Vũ Thiện Khái
Năm sinh: 1942
Quê quán: Yên Khánh – Ninh Bình
Trú quán: Thị trấn Tân Châu – Tây Ninh
Hội viên hội Văn Học Nghệ Thuật Tây Ninh
Tác phẩm đã xuất bản:
HƯƠNG HOA MỘC – Tập thơ
THAO THỨC SÔNG QUÊ – Tập truyện ngắn
ĐẤT THIÊNG – Tập truyện ngắn
SÔNG NGUỒN – Tập truyện ngắn
Mới đây nhà văn Vũ Thiện Khái đã ưu ái danh riêng cho datdung.com tập truyện ngắn "PHỐ NINH CỐ SỰ" MÀ NHÀ VĂN DỰ KIẾN SẼ XUẤT BẢN TRONG THỜI GIAN TỚI. Đất Đứng trân trọng giới thiệu từng truyện ngắn trong tập này đến bạn đọc.Tập truyện ngắn này tác giả giữ bản quyền.
 
HUN HÚT GIÓ KHE ĐON
Truyện ngắn Vũ Thiện Khái
 
Thuở tạo thiên lập địa, có hai ngọn núi trôi dạt suýt đâm sầm vào nhau. Nhưng rồi chả biết tại sao cả hai kịp dừng lại ở chỗ này. Giữa hai đầu núi để hở ra một khoảng trống rộng chừng vài trăm mét. Đồng bào Khmer đặt cho cái tên: Khe Đon. Người Việt mình hiểu nôm na là khe gió. Gió Khe Đon bốn mùa ròng rã thổi một chiều. Suốt mấy tháng nắng khô, những bụi cây hoang dại lúp xúp hai bên con đường men theo chân núi, nhuộm thẫm một màu bụi đỏ. Chuyển sang  mùa mưa, gió Khe Đon mang theo khí đá cóng buốt phả ra từ lòng núi, đêm càng khuya càng lạnh tê, lạnh tái. 

CUỐI NĂM -Lãng Uyển Châu


Cuối năm thời khắc chạy hơi nhanh
Việc nhỏ chưa xong bỏ chẳng đành
Làm cỏ hai hôm, tay lóng cóng
Chùi lư một buổi, chân loanh quanh
Lờ mờ mắt mũi … chim lìa cánh
Ê ẩm tay chân …lá bỏ cành 
Dẫu vậy thi nhân luôn ngóng tết
Đời còn xanh, nắng vẫn vàng hanh
**
Lãng Uyển Châu   ( Vĩnh Long )

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2020

ĐỌC TẬP 6 “HƯƠNG THƠ QUẢNG NGÃI” – PHẠM VĂN HOANH





Tập 6 “Hương thơ Quảng Ngãi” của Chi hội thơ Đường luật Quảng Ngãi do Nhà xuất bản Đà Nẵng ấn hành năm 2019, có sự góp mặt của 31 tác giả trong chi hội và những người con Quảng Ngãi xa quê, với gần 280 bài thơ. Có thể chia bố cục tác phẩm thành hai phần. Phần I là những bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật chắc khỏe, mạnh mẽ. Phần II thuộc về các thể thơ lục bát uyển chuyển dạt dào âm hưởng dân ca, thể thơ năm chữ dồn dập nhưng bình dị như những khúc đồng dao, thể thơ bảy chữ, tám chữ khoáng đạt, bay bổng…

Ta vẫn chờ xuân - Lãng Uyển Châu

Vườn phía nam – Hàm chương dịch

Hàm Chương
南 園
花 枝 草 蔓 眼 中 開
小 白 長 紅 越 女 腮
可 怜 日 暮 嫣 香 落
嫁 與 春 風 不 用 媒
李賀

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2020

với sự trở về từ lãng quên – Khaly Chàm


 
không chờ đợi một điều gì hôm nay, nhắm mắt hình dung trong quang hợp ánh sáng, ý tưởng chẳng chịu nghỉ ngơi với những ước lệ thuộc về tương lai
ngày mai bình minh sẽ có hoặc không một mặt trời hửng nắng
 
con chữ động não với nghi vấn thời gian sẽ là quá khứ
hoài nghi những bông hoa vô cảm không biết nói thì thầm với lá
tội nghiệp hai hàng cây dọc phố mắc chứng bệnh mất trí nhớ
và những thân quen trí trá chỉ nửa mặt người
 

NẮNG BÊN KIA MÙA ĐÔNG – NGUYỄN AN BÌNH


 
Đi tìm sợi nắng ngày đông
Lang thang đầu bãi – cuối sông không lời
Chào nhau – nghe vọng núi đồi
Ngẩn ngơ tôi đứng – nghe rời rã thân.
 

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2020

CÔNG VIÊN – Phan Công Phúc


                      🍂
Công viên ghế đá hàng cây xanh
Lãng đãng sương mai sáng trong lành
Rộn rã ve ca bài tấu hạ
Rộn ràn chim hát khúc hè xanh.
 

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

Trả anh mùa thu thương - Nhạc và lời Giang Thiên Tường - Trình bày Hương Nam


TRĂNG MUỘN – Lê Thị Ngọc Nữ



 
Em
một thời xa cũ
Em
vẫn nụ cười hiền
Em
vẫn đậm nét duyên
Em
một miền nhung nhớ…

đúng như lời thiên hạ nói ta điên – khaly chàm



ngày phơi mặt ngóng chờ tro tiền kiếp
hãy bay về phủ kín ngực đời ta
một vết thương mơ hồ lòng khiếp nhược
mở bung rồi ngọ nguậy ngón yêu ma vuốt ve chi khuôn hồn mình đã vỡ
nghiệp chướng cười ảo giác nụ hôn môi
ngất ngây dại tìm oan khiên sắc tướng
nghiêng ngả hình đắng ly rượu mồ côi

Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2020

MỘT MÌNH VỚI NGÀY ĐÔNG – NGUYỄN SÔNG TRẸM


 
Ta và một góc mùa đông
Nắng không đủ hong ngọn bấc
Hiên đời nghiêng bóng lẻ
Từng giọt cà phê đắng nhỏ xuống ngày mênh mông !

HOÀNG DIỄM VÀ “GIẤC MƠ HỒNG” – PHẠM VĂN HOANH

 
Mải mê với công việc, mãi đến khi qua cái tuổi tri thiên mệnh, người chiến sĩ Công an Trương Binh (Hoàng Diễm) mới in tập thơ đầu tay “Một chút thôi” (2018). Cách một tập “Khúc ru chiều” (05/2019), bây giờ lại trình làng tiếp tập thơ thứ ba “Giấc mơ hồng”.

Tập thơ “Giấc mơ hồng” gồm 86 bài thơ là những suy tư, trăn trở, những ân tình sâu nặng của Hoàng Diễm với đời, với quê hương đất nước, với gia đình, với đồng đội, bạn bè, người thân…
Đọc “Giấc mơ hồng”, ta nhận thấy tình cảm mà Hoàng Diễm dành cho quê hương thật sâu nặng: “Quê mẹ chẳng có phù sa/ Là vùng đất cát đậm đà tình thương/ Trải qua sương gió dặm trường/ Nuôi con khôn lớn can trường đến nay./ … Quê hương dẫn dắt con đi/ Là dòng sữa mẹ chẳng gì thế thay/ Cho con khôn lớn từng ngày/ Là nơi con sống đong đầy tình thương!” (Quê hương). Hình ảnh quê hương trong thơ anh luôn gắn với kỷ niệm tuổi thơ: “Ta lại lục tìm dấu ấn của tuổi thơ/ Bao nhiêu kỷ niệm nay vẫn đợi chờ/ Tuổi thơ gắn với quê nhà bạn ơi!/ Giờ đây mỗi đứa mỗi nơi trĩu lòng…” (Tìm lại tuổi thơ).  Bài thơ “Tìm lại tuổi thơ” gợi ra một khung cảnh thanh khiết, yên bình với những trò chơi dân gian thời cắt cỏ, chăn bò, chăn trâu của trẻ con chốn quê nhà, giúp cho mỗi chúng ta tạm rời xa nơi phố thị ồn ào, vội vã, xô bồ, tìm về quê quán xưa để được đắm mình trong hoài niệm tuổi thơ hạnh phúc.

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2020

HỌ THÁI VÀ THƠ NHỚ QUÊ HƯƠNG CỦA THÁI QUỐC MƯU – Châu Thạch

Có một nhà thơ cũng có chút danh trên thi văn đàn. Khi tranh cải chữ nghĩa với nhà thơ  Thái Quốc Mưu đã mở đề bài viết của mình như sau:
 
“Trước hết tôi có vài lời này với các bạn:
Nhà biên khảo bạn tôi ABC – xin tạm ẩn tên- đã nói với tôi:- Nguyên Lạc tranh cãi làm gì với ông Tàu Thái Quốc Mưu (TQM) . Với ông này luôn luôn phải hiểu Việt ngữ từ chữ Tàu, hay cách hiểu của người Tàu; nội việc chê Nguyên Lac, khi NL nói "tôi là thầy giáo", là nói bậy. Rõ ràng người Tàu ở nước Việt làm sao hiểu khẩu ngữ và ngữ cảnh khi hai từ "thầy giáo" xuất hiện. Nếu tôi là NL, tôi không bao giờ đối thoại với anh Tàu này – ABC
Tôi trả lời anh ABC: – Ông TQM có thể giỏi tiếng Tàu, nhưng không rành tiếng Việt lắm, tiếng tình tự của dân tộc Việt Nam. Đã không rành, vậy mà đem cái "sở đoản" của mình ra giảng dạy cho người Việt mới khổ chớ, không sợ bị người cười.”

BÌNH ĐỊNH QUÊ HƯƠNG TÔI – Phan Công Phúc


                       🍂
Ta về Bình Định sáng nay
Phi cơ cất cánh lòng hai nỗi niềm.
Nỗi buồn cha yếu chưa thuyên
Niềm vui rộn rã về miền đất xưa!.