Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

ĐÀ-LẠT MỘT LẦN TRĂNG - Phan Công Phúc



                     🍂
Ta về Đà Lạt cuối thu
Chiều nay phố núi sương mù bay bay
Mây giăng kín lối nơi này
Ngỡ như tiên cảnh, làm say tình nồng!.
  
Sớm mai thức giấc mơ lòng 
Xuân Hương hồ vẫn lẩn trong sương mờ
Tuyệt vời giây phút nên thơ
Đồi Cù thấp thoáng như chờ đợi ai!.
  
Trong làn sương sớm ban mai
Vườn hoa muôn sắc chạy dài nơi nơi
Hồn say cảnh sắc mây trôi
Bích Câu Kỳ Ngộ cảnh trời bồng lai.
  
Trưa lên triền dốc sương dài
Quanh co lối nhỏ chỉ hai đứa mình
Dã Quỳ anh hái thật xinh
Hoa vàng cài tóc cho tình thắm hương!.
 
Cầm tay đi suốt con đường
Hoa thơm rải lối bướm vương sợi tình
Prenn dòng thác tâm tình
Êm đềm nước chảy soi hình đôi ta!.
 
Mây giăng trắng… nắng không qua
Cam Ly réo rắt như là đàn ai
Trắng ngần… đổ xuống trôi dài
Cầu vòng bắt nhịp nối hai thác ngàn.
 
Em ơi! dừng lại bên đàng
Cho anh nhặt cánh hoa Ban mang về
Cánh nào vừa rớt bên lề
Cánh nào lạc xuống thác mê suối ngầm.
 
Đường về Thiền Viện Trúc Lâm
Khói hương hòa quyện âm thầm sương bay
Lời kinh như đó như đây
Cây dài bóng ngã cho lay lòng nhiều!.
 
Chiều về Thung Lũng Tình Yêu
Bàn chân có mỏi anh dìu em qua
Thông reo mây gói trăng ngà
Mờ mờ mây trắng sương pha má hồng!.
 
Ta về qua những đồi thông
Gập ghềnh đường đá đi trong mưa phùng
Mưa qua góc phố lạnh lùng
Ô che dù nhỏ tay cùng ấm tay!.
 
Lên đèn phố sáng nơi này
Trên cao dưới thấp như đầy sao đêm
Bước chân ra tới chợ đêm
Mùi thơm bún nóng cho thêm ấm lòng.
 
Chia tay thành phố mưa hồng
Luyến lưu nhung nhớ thành dòng Liên Khương
Dăm ngày ở lại phố sương
Mà sao vẫn mãi nhớ thương trọn đời!.
 
(FCF – TN T05/2017)

Chia sẻ bài viết:

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét