Thứ Tư, 25 tháng 12, 2019

ĐÁ KỂ CHUYỆN MÌNH – Thế Diệp


Khi mệt mỏi phải lắng nghe người nói
Ta ngồi đây cho đá kể chuyện mình
Gió đông hiu hắt lá vàng rơi rụng
Tìm chút riêng tư tĩnh lặng an nhàn
Con thuyền giấy đã xuôi về dĩ vãng
Bỏ dòng sông hờ hững cánh bèo trôi.


 
Chuyện của đá …
Những vui buồn sướng khổ
Có trăn trở muộn phiền
Bao ngu ngơ hờn tủi
Cũng yêu ghét giận hờn
Thời trai trẻ bao đam mê cháy bỏng
Cũng phải dũa mài ghè đẽo đớn đau
Hàng triệu năm
Ôi cuộc đời của đá
Bao nổi trôi dài mãi đến hư không
Thời gian cứ đi qua
Rồi kẻ yêu người ghét
Tít tắp bụi mờ bạn hữu gần xa
Kẻ ghét ngày thêm mới
Bạn bè đến lại đi
Không tiếc nuối không nhớ nhung vương vấn
Cuộc hành trình đá không có hành trang
Những giọt nước đã đến ôm tượng đá
Vội bay đi có lưu luyến gì đâu ?
Đá đứng đó cho bạc màu sương gió
Tĩnh tại như không
Trơ trụi nhẹ nhàng.

Kiếp người ngắn ngủi không dài như kiếp đá
Cứ mãi bon chen còn lại được bao ngày
Sống một kiếp
Hãy nhẹ như bông tuyết
Hành trang cuộc đời …
Chỉ cát bụi mà thôi !
Biên hoà 25.12.19
Thế Diệp

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét