Như một dòng sông lặng lẽ trôi
Bốn mùa như thế… chuyện đầy vơi.
Non xanh mây nổi hình vân cẩu
Ráng đỏ chiều nghiêng giấc mộng đời
Dâu bể, hay chăng thời gió loạn,
Luân thường, sao để cuộc rong chơi !
Câu thơ còn ướm tình muôn dặm
Là cả màu xuân của đất trời.
Xuân của đất trời, xuân của ta
Riêng đâu sắc cỏ với ngàn hoa !
Hiếu-Trung – cho vẹn đời son sắc
Nhân-Nghĩa – nào say chốn tháp ngà.
Lòng phẳng để lối về được phẳng
Lời ngoa nên mộng dệt thêm ngoa.
Giữa dòng áo luỵ – xuân muôn bến,
Là cả mùa hương khắp mọi nhà.
MẶC PHƯƠNG TỬ.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét