Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

GỬI NGƯỜI EM GÁI – Phan Công Phúc

GỬI NGƯỜI EM GÁI
Phan Công Phúc
                       🍂
Ngày xưa xóm nhỏ đầu làng
Tan trường anh lại ghé sang bạn hiền
Trăng vàng đổ bóng bên hiên
Dăm ba đứa bạn hàn huyên dạo đàn.
 
Có người em gái mơ màng
Miệng cười chúm chím nghe đàn đêm qua
Tiếng đàn theo gió bay xa
Để người em gái bôn ba xứ người!.
 
Bao mùa lá đổ mưa rơi
Biệt tăm ngõ vắng, mù khơi nhạn hồng
Đời người như một dòng sông
Thanh xuân mơ ước theo dòng trôi xa.
 
Rồi một sáng… mưa tràn ngõ nhỏ
Đau cuộc đời khổ kiếp trần gian
Trời cao đã bắt em mang
Hồn anh chết lặng nát tan cõi lòng!.
 
Bao nhiêu mơ mộng ước mong
Cũng đành dang dở tuổi hồng sao mua
Xuân qua là tuổi già nua
Đời người ai chẳng mơ mùa hoen mi!.
 
Như tình duyên kiếp ba sinh
Gặp chàng tri kỷ chung tình trung niên
Nghĩa hùng như Lục Vân Tiên
Nguyện cùng em gái se duyên trọn đời!.
 
Trời cao thấu hiểu lệ rơi
Thiên thần trao mẹ đầu đời khôi ngô
Dòng đời nghiệt ngã xô bồ
Có con bên mẹ đau hồ cũng vơi.
 
Đau nào thân xác rã rời
Đau nào gối lệ tuôn rơi tuổi hồng
Đau nào lẻ bóng bên dòng
Đau con thơ dại đường trông lối về!.
 
Đời dâu bể… lê thê một kiếp
Nợ dương trần chưa kịp trả xong
Ngẩng lên không thẹn với lòng
Ấy là một kiếp trả xong vô thường.
 
Nhiệm mầu anh nhuộm khói sương
Cho em nghị lực phi thường vượt qua
Đường về ngõ nhỏ đâu xa
Chờ em nghe lại bài ca năm nào!.
(FCF – TN T08/2017)

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét