Thứ Tư, 6 tháng 5, 2020

MẸ GIÀ TA ĐÓ – Tản văn Lê Thị Ngọc Nhi

Lòng nôn nao háo hức về thăm nhà thăm Ba Mẹ. Như én về với mùa xuân.


Vẫn là Mẹ.


Cái dấp dáng thong dong của Mẹ.Trong ngóng con cháu về từ xa xa. Cái ánh mắt khi nhìn đã hằn vết chân chim mà đầy triều mến. Bàn tay run run nhiều nếp nhăn với đường gân xanh. Mẹ nắm lấy tay tôi dịu dàng ấm cúng: Về rồi hả con.


Con đã về. Về với Mẹ với gia đình yêu dấu nầy đây.

Tôi và chị em tôi sinh ra lớn lên trong vòng tay Ba Mẹ. Một gia đình luôn quan tâm bao bọc cho nhau. Một gia đình đầy những kỷ niệm buồn vui sướng khổ…


Mẹ thời son trẻ, là con gái Sài thành vốn thuộc nhà khuê các. Ngày yêu Ba- người con trai miền tây vùng sông nước. Ba sống và làm việc gần nhà ngoại. Như một cái duyên tiền định Ba Mẹ mến thương, tìm hiểu…rồi cùng nhau xây đắp tương lai.


Vào những năm  1975 _ 1978.Thương quê hương, nhớ cội nguồn. Ba tôi quyết định hồi hương đi về miền tây vùng kinh tế mới. Nơi có tiếng gọi tuổi trẻ góp sức xây tương lai.


Người phụ nữ tay yếu chân mềm chưa từng dãi nắng dầm mưa ấy . Thương chồng. Đã không quản khó khăn ; Mẹ cùng vui với những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, cùng vui với câu hò giọng hát miền tây. Tay Mẹ  bắt đầu lấm bùn cho vụ lúa hè thu thêm nặng hạt. Vai Mẹ  thêm oằn gánh cho buổi chợ rạng đông. Da Mẹ dần rám nắng vì mưa gió . Tóc Mẹ búi gọn chứ không còn xõa ngang vai. Mẹ tạm gác lại môi hồng da phấn lụa là thướt tha…


Vì Ba là con trai nối dõi. Mà gia đình tôi lại toàn là con gái.  Ngày các con còn nhỏ,  có đôi lúc Mẹ tôi đôi lúc cũng chạnh lòng vì không có một mụn con trai cho Ba. Song, tất cả  những gì Mẹ đem lại cho gia đình đó là sự hy sinh vô bờ bến. Để nuôi dạy các con được


trưởng thành ngoan ngoãn và biết thương yêu bảo bọc nhau thì đâu phải là đơn giản. Những đêm các con vô tư cười đùa, Má lại cặm cụi khâu lại chiếc áo, bao lại quyển vở hoặc lau chùi dọn dẹp…chốc chốc Mẹ lại hướng về phía các con cười _ nụ cười hiền và đôn hậu làm sao _ Mẹ là vậy" luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu" _ chị em tôi hay nói vậy. Không có việc gì mà chúng tôi không tìm đến vị "giáo sư tâm lý " này.


…Năm tháng ngày ngày Mẹ  vẫn tận tụy bên chồng con lo đứa lớn lấy chồng lo đứa nhỏ đi làm..chúng tôi lớn phỗng khi nào trong vòng tay của Mẹ. Giọng nói. Tiếng cười. Những sở thích của các con. Mẹ chu đáo mọi bề.


Giờ các con của Mẹ đã trưởng thành. Tuổi đời không còn bé. Đã là mẹ của lũ trẻ, đã thấu hiểu công lao mẫu từ. Mới biết Mẹ vĩ đại biết chừng nào… Thương Mẹ vất vả một thời thanh xuân sống hy sinh vì tất cả.

Mẹ đang ngồi đó nét xuân một thời thoáng hiện trên môi. Nhìn các con các cháu quây quần đùa vui . Bất chợt con muốn ghì Mẹ vào lòng, muốn nói với Mẹ lòng biết ơn vô bờ. Mẹ ơi con yêu Mẹ không lời nào viết nên được. Chỉ khi bên Mẹ lòng con mới thật bình yên…Đâu đây lời bài ca xa xa : "Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình…Dù cho Phú Quí vinh quang; vinh quang không bằng có Mẹ…"


           Lê Thị Ngọc Nhi.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét