Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2020

Chùm thơ về Tòa án của Trần Thanh Xem

(người viết lấy cảm hứng sáng tác từ một người anh trai làm trong ngành Tòa án Nhân dân)
 
 
MÀU ÁO TRẮNG THÂN THƯƠNG
 
Màu áo trắng thân thương
Sáng sáng chiều chiều
Vẫn đi về thầm lặng
Mang trọng trách trên vai
Mấy ai hiểu được
Đem cho đời
Công lý
Kỷ cương.
 
Ôi, những dòng nếp nhăn
Hằn sâu lên trán
Những nỗi lo toan
Nhiệm vụ bộn bề
Vất vả
Suốt cuộc đời
Theo chân anh đó
Tìm ra
Những lẽ phải
Cho người
Cho ta.
 
Đất nước hôm nay
Thay đổi từng ngày
Từng giờ
Để những ai
Cầm cán cân công lý
Không ngại gì
Gian khó
Tôi luyện thêm mình
Tài đức
Để làm sứ mệnh
Thiêng liêng.
 
Màu áo trắng thanh tao
Chẳng đổi thay màu
Có mặt từ mọi miền quê hương
Như gợi lên
Về trắng, về đen
Phân định giới tuyến.
 
Đã bao mùa xuân đi xuân lại
Màu áo anh, người Tòa án
Vẫn mãi trắng tinh khôi.
 


NƠI CÔNG LÝ VÀ NIỀM TIN
 
Về lại phố thị Trà Vinh
Giữa một ngày nắng gió
Hàng sao khe khẽ lá
Nghiêng mình phủ tàn xanh
Kia, Tòa án tỉnh
Nằm im lìm
Lá cờ đỏ sao vàng
Bay trong nắng.
 
Ta bước chân qua
Tòa án
Như nín lặng
Bởi vẻ nghiêm trang
Kính trọng
Nơi của quyền công lý
Thực thi.
 
Đời trăm công ngàn việc
Cơm áo gạo tiền
Rất dễ rơi vào lỗi lầm
Làm tan vỡ cuộc hôn nhân
Người bất hòa vì miếng đất
Hay nghiệt ngã sa chân pháp luật
Và Tòa án
Trung tâm xét xử
Pháp nước nghiêm minh
Cho miền quê an bình
Nhà nhà ấm êm.
 
Dòng đời đi qua
Vẫn nhắc ta
Lòng thượng tôn pháp luật
Để mỗi người
 Sống tốt đời
Đẹp nghĩa.
 
Trà Vinh ơi
Phố phường thay áo mới
Và chốn tôn nghiêm
Tòa án tỉnh
Còn sống mãi
Muôn đời
Đã thành nơi công lý và niềm tin.
 
 
ĐỢI EM
 
Anh đợi em dưới nắng chiều vàng
Bên cạnh Tòa án
Lòng đầy xuyến xao, rạo rực
Em chưa đến kịp nơi hẹn hò
Anh hiểu được nỗi nhọc nhằn công việc
Của người thẩm phán
Chắc suốt đêm qua
Em trăn trở
Về một vụ án
Đâu thể lơ là bổn phận
Xử cho công tâm
Đúng người
Đúng tội.
 
Anh ngồi chờ trong quán gió
Không tiếc thời gian
Vì khi yêu là yêu cả nghề em chọn
Thấu hiểu và san sẻ vui buồn.
 
Nhớ có lần hẹn em
Đã quá hẹn rồi
Ba mươi phút trôi xuôi
Em mới tới
Mồ hôi em nhễ nhại
Nỗi mệt nhòai vì công lý còn in trên khuôn mặt
Anh bàn chuyện se duyên
Em cười, đáp khẽ
Chuyện trăm năm em chưa nghĩ đến
Việc công bộn bề
Đường tương lai cần ra sức trao dồi
Anh không giận
Thấy thương em quá đỗi
Cả đời ôm nhiệm vụ làm lẽ sống
Anh mãi chờ mong
Dù tuổi xuân có trôi đi vội vã
Tình chúng mình nồng thắm như xưa.
 
Trần Thanh Xem
Trà Vinh

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét