Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

GỬI NGƯỜI EM GÁI – Phan Công Phúc

GỬI NGƯỜI EM GÁI
Phan Công Phúc
                       🍂
Ngày xưa xóm nhỏ đầu làng
Tan trường anh lại ghé sang bạn hiền
Trăng vàng đổ bóng bên hiên
Dăm ba đứa bạn hàn huyên dạo đàn.
 

Lâm Giang tống hạ chiêm của thi sử Bạch Cư Dị – Hàm Chương phỏng dịch


臨 江 送 夏 瞻

悲 君 老 別 涙 沾 巾
七 十 無 家 萬 里 身
愁 見 舟 行 風 又 起
白 頭 浪 白 頭 人


Thứ Tư, 25 tháng 3, 2020

MÙA HOA GẠO BÊN SÔNG – NGUYỄN AN BÌNH

MÙA HOA GẠO BÊN SÔNG
NGUYỄN AN BÌNH
 
Nắng tháng ba đem theo mùa hoa gạo
Thắp vào tim đỏ cả một triền sông
Chiếc lá rơi xuôi dòng đời mải miết
Biết về đâu – trôi cánh nhớ mênh mông.
 

Chùm thơ tháng ba của Lê Thanh Hùng

Tháng ba mùa lá mới
Có một chiều son rỗi
Cong vạt nắng cuối mùa
Em đắn đo, bước vội
Bên đường thẫm hoa mua
                *
Tháng ba rồi, xuân muộn
Sấm xa, úa cả trời
Không gian như chùng xuống
Tím lòng chiều chơi vơi
               *
Đường xa chừng diệu vợi
Con chim gì véo von
Báo tin mùa lá mới
Xanh mướt chiều tơ non
               *
Biết đâu mà mong mỏi
Nắng đong đưa dập dờn
Vô tình như thầm gọi
Hàng mi cong dỗi hờn
               *
Bước nhanh chiều vội vã
Hoàng hôn tắt nắng rồi
Lung linh bên kẽ lá
Một bóng chiều đơn côi
       
 

TỰ SỰ NỖI ĐAU ĐỜI – PHẠM NGỌC THÁI


     Sau cái mất của người con trai yêu quí ! Đã lâu rồi… mà lòng tôi vẫn không hết đớn đau, mệt mỏi. Phần vì tuổi tác, phần vì nỗi đời ?
     Sớm nay ra Hồ Tây, nhìn cảnh sống mọi người đang diễn ra thường nhật – Tôi lại ngẫm ngợi về "đời" trong chốn nhân gian: Nhiều người cũng gặp cảnh đau, chứ đâu phải riêng con mình ? Lại nghĩ đến những nỗi đau mất con của mấy bậc cao nhân, trong kim cổ xưa nay !

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2020

GIỚI THIỆU TẬP HỒI KÝ “CHUYỆN ĐỜI TÔI” CỦA NGUYỄN THỊ NGỌC DIỆP – Châu Thạch

    
     Chắc chắn, rất ít người biết đến bút hiệu nầy vì tác giả không phải là một nhà văn chuyên nghiệp. Chắc chắn, rất ít người biết đến tác phẩm nầy vì tác giả chỉ in 100 quyển dành để tặng cho những người yêu mến mình. Thế nhưng, nếu ai đọc được tập hồi ký nầy thì nước mắt sẽ rơi, rơi vì nhiều cảm xúc:
 

KHÚC GIAO MÙA, TẢN MẠN VỀ LỘC VỪNG – PHAN ANH


 
Người đời thường bảo con người sinh ra mỗi người một số, một phận. Nếu có số, có phận do trời sinh như thế thì cỏ cây hoa lá ắt cũng vậy. Như thế thì lộc vừng có lẽ thuộc dòng số “hưởng”. Suy ngẫm, chiêm nghiệm thì nói vậy thôi, thực ra trong tôi chẳng bao giờ so đo đến ý nghĩa của mỗi loài cây để mà yêu hay ghét. Sự thích thú, khoái cảm cái giống thảo mộc ấy trong tôi vốn không được định sẵn mà thường bất chợt bùng lên do những xúc cảm thẩm mỹ của chính cây cỏ khơi dậy trong những khoảnh khắc nhất thời nào đó. Có thể, đó là rừng thông vi vu bên những sườn đồi, vách núi hay dăm ba ngọn lau phất phơ trên bãi sông, bờ suối. Đôi khi lại là cái màu phơn phớt tím rung rinh trong gió của đám hoa trinh nữ phủ đầy gai góc bên lề đường trong buổi chiều hôm… Vậy đó, đôi khi những hình ảnh ấy cứ ẩn hiện và bất chợt hiện về làm thức dậy bao nỗi niềm của cảm xúc có khi buồn có khi vui với đủ các cung bậc lúc thì trầm lặng lúc lại rộn ràng, xao xuyến khiến tâm hồn như thể được thanh lọc một cách nhẹ nhàng mà thấm thía. Thế đấy, cái cảm xúc vô định ấy lần này lại chợt về trong tôi nơi tán cây có sắc lá vàng, lá đỏ của những gốc lộc vừng trong nắng giao mùa cuối xuân nơi trước nhà hoặc bên hồ hay rải rác đâu đó trên dọc dài những con phố.

TÀN CUỘC – NGUYỄN SÔNG TRẸM

TÀN CUỘC
NGUYỄN SÔNG TRẸM
 
Về thôi ! chiều lạnh hơi sương
Lòng ta với phố cũng buồn như nhau
Đèn đêm cùng bóng cúi đầu
Soi nhau qua mấy lối sầu lạ quen
 

BỜ CÕI THANH TÂN – MẶC PHƯƠNG TỬ.

BỜ CÕI THANH TÂN.
  MẶC PHƯƠNG TỬ.
 
Chuyện phế hưng mấy thuở
Trăng tròn khuyết trên ngàn.
Giữa sắc màu dâu bể,
Theo điệp khúc thời gian.
 

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2020

Mùa hạn – Bùi Nguyên Bằng

Mùa hạn
Bùi Nguyên Bằng
 
Một hôm nọ nắng cháy tàn cỏ úa
Nứt nẻ sầu đất rẽ hạt phù sa
Màu của đất đẩy mùa đi cháy lá
Dòng sông trơ đáy ngọa bóng trăng già
 

Nguyện cầu – Hoành Châu

 
NGUYỆN CẦU 
Hoành Châu
***
Lẩn quẩn trong nhà muốn sốt ho
Tin về nhiễm  dịch thấy âu lo
Mật ong , chanh , sả …tu gần ngán
Tỏi ép , trà gừng ,,,uống tới no  !
Sáng , sữa ly to   còn thấy đói
Trưa , cơm tộ lớn   vẫn giun bò  !
Cầu trời dập dịch  , dân vơi khổ 
Đất nước mừng vui   trẻ hát hò  !
**
HOÀNH CHÂU ( Gia đình C  )

TÔI KHÓC EM TÔI – Phạm Ngọc Thái


         
TÔI KHÓC EM TÔI
  Tặng ĐTAT.
  (Tôi viết bài thơ này khi em nói với tôi rằng: Em sắp đi… )
 
 
Rồi một ngày
Em mang tình anh về nơi khuất núi
Có hoa thơm cùng bướm vờn, gió thổi
Hai linh hồn mưa nắng quấn bên nhau
Quên hết nỗi đau đời. Chỉ biết thương yêu !
 

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2020

LÊN HOÀNG SU PHÌ – NGUYỄN AN BÌNH

 
LÊN HOÀNG SU PHÌ
NGUYỄN AN BÌNH
 
Lên Hoàng Su Phì ngắm mây đầu núi
Tìm mùa vàng trải mấy thửa bậc thang
Lên cổng trời gió cuốn từng lốc bụi
Bóng ngựa thồ leo dốc nặng lan man.
 

KHÚC THÁNG TƯ – Lê Thị Ngọc Nữ

KHÚC THÁNG TƯ
Lê Thị Ngọc Nữ

Tháng tư ơi! Hoa bằng lăng vừa nở
Lung linh màu sắc nhớ lối đi quen
Những búp xanh tròn xinh đã bật đèn
Một màu tím len vào chiều vụn vỡ


TỰ KHÚC THÁNG BA – Nhật Quang

TỰ KHÚC THÁNG BA
Nhật Quang
 
Gió lay vạt lụa dịu dàng
Em nghiêng dáng liễu tơ vàng làm duyên
Tim ta thổn thức niềm riêng
Tìm quên mộng mị cô miên…giấc đời
 

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2020

NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG MẶT NẠ CƯỜI – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

 
Nàng vừa đi vừa thủ thỉ chuyện chồng con. Giọng nói, tiếng cười ấm áp và ánh mắt rạng ngời hạnh phúc khiến tôi vừa xúc động vừa đau đớn.
 
Tôi cô đơn, rất cô đơn! Dù tôi có vợ và con. Số lượng con cái của tôi nhiều hơn nàng gấp ba lần. Nhưng “chất lượng” lại kém hơn nàng cũng ba lần. Sáu đứa con của tôi, trai gái đủ cả. Chúng cũng thành đạt. Thế nhưng chúng là con số không tròn trỉnh, to tướng. Không đứa con nào của tôi còn nhận ra cha chúng còn sống và cánh cửa cuộc đời sắp khép lại sau lưng. Chúng không nhìn thấy mái tóc bạc trắng lưa thưa. Ánh mắt tôi không còn tinh anh. Và, đôi môi tôi từ lâu lắm thiếu vắng nụ cười thật sự. Chúng đâu nhận ra tôi cũng nhếch mép nhưng đấy là giả đò vui thôi. Để tự dối lòng ấy mà.
 

ĐA MANG – Thế Diệp

ĐA MANG
Thế Diệp
 
Những cây thông bên sườn đồi
Cứ vi vu bất tận
Người bảo gió réo
Kẻ nói thông reo
Là gió réo hay thông reo
Một góc nghiêng nghiêng muôn nẻo đường đời…

THUỞ ĐÀ LẠT, DỊU DÀNG MÀU PHƯỢNG TÍM – NGUYỄN AN BÌNH

 
Tháng ba sắc nhớ mê người
Chợt bừng phố núi một thời ngẩn ngơ
Dịu dàng phượng tím ven hồ
Và tôi – ngọn gió dại khờ qua đây.
 

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020

Khúc tâm tình của người Hà Tỉnh


BÔNG SAO NHÁI – Bùi Nguyên Bằng

BÔNG SAO NHÁI
Bùi Nguyên Bằng
 
Nắng ấm chạm vào bông sao nhái
Tôi về thương nhớ một bờ vai
Ba mươi năm vẫn còn yêu mãi
Sao nhái bên trời mây trắng bay 
 

HỒ MÂY – Phan Công Phúc

HỒ MÂY
Phan Công Phúc
                       🍂
Thu vàng, sương sớm, nắng ban mai
Phong rêu xanh đá, lá chạy dài
Lạc bước rong chơi hồ thanh vắng
Mây trời trôi lặn mặt Hồ Mây.
  

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Thương nhớ ngày xưa – Lê Thanh Hùng

Thương nhớ ngày xưa
Lê Thanh Hùng
 
Bao năm rồi, sao không quên được nhau
Khi tình yêu đã trở thành thù hận
Mà thương nhớ cứ dây dưa vương vấn
Cho nét thanh xuân héo rũ nhàu
                

BÀI THƠ KHÔNG TẶNG MẸ - Bùi Khắc Phúc

BÀI THƠ KHÔNG TẶNG MẸ
Bùi Khắc Phúc
 
Hơn một lần con tự hứa lòng mình,
Rằng sẽ viết một bài thơ tặng Mẹ,
Nhưng con sẽ không bao giờ viết được,
Bởi nhiều lần con cầm bút lại rơi.
 

Nhạn Khâu Mô ngư nhi Nguyên Hướng Vấn - Hàm Chương dịch

Chuyện kể rằng năm ấy Nguyên Hiếu Vấn đi thi, trên đường gặp một người bắt nhạn. Anh ta vừa bắt được một con nhạn và giết chết, còn một con may mắn thoát được, nhưng nó cứ bồi hồi bay đi bay lại trên không trung, kêu hoài thảm thiết, bổng nhiên lao mình xuống đất mà chết.
Nguyên hiếu Vấn cảm động, liền mua con chim nhạn ấy, chôn cất bên bờ sông Phần. Rồi lấy đất đá đắp lên làm dấu ghi nhớ gọi là "nhạn khâu"(gò nhạn). Những người đi chung tranh nhau làm thơ làm phú, ông cũng làm một bài, tức là bài theo điệu Khâu Ngư Nhi.

Xin tặng những kẻ nặng tình nhân ngày 8/3.
HC 

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020

AO HẬU – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

 
          Nhà tôi ở đầu xóm. Nhà anh em thằng Hiếu, con Hạnh ở cuối xóm. Xóm Trại của chúng tôi chơ vơ như một ốc đảo giữa cánh đồng làng Phùng, đếm đi đếm lại vẫn chưa đầy mươi nóc nhà. Hằng năm, vào những ngày tháng tám  rền rĩ mưa rào, trẻ con phải chịu cảnh đứa nào ở nhà đứa ấy, bó cẳng ngồi một chỗ buồn bã nghe ếch nhái kêu inh ỏi. Nửa đêm, cá chép vật ổ đẻ ùm ùm quanh ruộng lúa sát hông nhà. Bố tôi vùng dậy mặc áo tơi, đeo giỏ, cầm nơm lội khắp cánh đồng tới sáng. Hôm sau, giữa mâm cơm thế nào cũng đầy tú ụ đĩa cá kho, và bát cá nấu béo ngậy. Đợi lúc mẹ tôi te tái cắp rổ cáđi chợ Xanh, ước chừng bà đã khuất sau lũy tre ao Hậu rồi, bố tôi mới nháy mắt bảo: Mày ra bến ao lôi xâu cá tao giấu chỗ cũấy, đem sang biếu ông bà Hậu. Tội nghiệp nhà họ chả ai biết làm nghề cá mú. Ông Hậu là bố thằng Hiếu và con Hạnh. Có lần đang lơn tơn xách tòng teng con cá chép đuôi dài quét đất ra khỏi cổng, gặp mẹ tôi quên cái gìđó lật đật quay về. Bà nguýt dài qua kẽ răng: Rõ rặt giống bố nào con nấy. Rồi mày cũng cả đời ra ngơ ra ngẩn như bố mày thôi con ạ. Tôi nhăn răng cười trừ. Chả hiểu bà nguýt tôi hay ngấm nguýt bố tôi. Thây kệ chuyện rắc rối của người lớn, cứ được xổ lồng chơi bời cả buổi với anh em con Hạnh là tôi vui rồi.

Ta về – Bùi Nguyên Bằng

Ta về
Bùi Nguyên Bằng
 
Ta về ngồi dưới hiên nhà
Nghe đời kể chuyện ta bà nhân gian
Buồn vui lẫn lộn ngỡ ngàng
Có khi pha chút lỡ làng khi xưa
 

GHÉ LẠI YÊN MINH – NGUYỄN AN BÌNH

 
GHÉ LẠI  YÊN MINH
NGUYỄN AN BÌNH
 
Quán ven đường bên đèo dốc Yên Minh*
Ai qua đó  không sững sờ mùi ngô nướng
Vách lá đơn sơ bếp than hồng lại đượm
Miếng cốm giòn tan hòa sương sớm trong mây.
 

NHỮNG “NGÀY HÈ BẤT ĐẮC DĨ” – NGUYỄN SÔNG TRẸM

NHỮNG “NGÀY HÈ BẤT ĐẮC DĨ”
NGUYỄN SÔNG TRẸM
 
Không có chuyến dã ngoại nào cho em
Trong những “ngày hè bất đắc dĩ”
Tết đã qua… vẫn còn tiếp dài kỳ nghỉ
Hàng cây bên đường chưa nghe tiếng ve ngân…
 

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2020

Tưởng nhớ soạn giả Đỗ Thanh Hiền đã vĩnh viễn ra đi vào cõi vĩnh hằng… – La Ngạc Thụy


Soạn giả Thanh Hiền, tên thật là Đỗ Văn Trượng, tác giả bản vọng cổ nổi tiếng "Chuyến xe Tây Ninh", là nghệ nhân ưu tú, hội viên Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam, Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Tây Ninh đã về cõi vĩnh hằng lúc 7 giờ ngày 26-02-2020…
Trong suốt quá trình hoạt động văn học nghệ thuật, ngoài tài năng sáng tác, Thanh Hiền được thiên phú sở hữu ngón đờn kìm điêu luyện, có hồn cuốn hút người nghe. Cây đờn kìm đã theo ông suốt gần 70 năm từ tuổi thơ ở vùng quê Gia Lộc Trảng Bàng đến chiến khu, tại các sân khấu khi Đoàn ca múa nhạc lưu diễn đó đây đến các điểm dạy đờn trong tỉnh, hay tụ điểm sinh hoạt đờn ca tài tử cải lương tại nhà. Rất nhiều học trò muốn được thụ giáo ngón đờn kìm của ông và hầu như chưa trò nào qua được thầy Thanh Hiền. Anh cũng là người anh thân thương đã hỗ trợ, động viên tôi rất nhiều trong sáng tác văn học.

NHỚ -TẢN VĂN Lê Thị Ngọc Nhi



Có những niềm riêng, những tâm tình mà chưa một lần ta thổ lộ cùng ai .


Không phải là vì cô đơn. Không phải là không có chị em bạn bè để tâm sự nhỏ to. Mà sao ta thế này. Ta mãi chìm đắm trong khung trời tím. Người đời thường nói rằng: _tình chỉ đẹp khi tình dang dỡ.

Một chuyện tình không mở đầu không kết thúc. Mơ hồ như sương mai. Mà dằng dặc trong veo lại đến lại đi mãi mãi. Tình đó ta đây tựa ánh trăng dưới đáy hồ ta ngắm ta say, nhưng ta và người nghìn trùng xa cách không chạm vào nhau được .


SÀI GÒN CÓ MỘT MÙA HOA – NGUYỄN AN BÌNH


 
SÀI GÒN CÓ MỘT MÙA HOA
NGUYỄN AN BÌNH
 
Nầy em vừa chớm tháng ba
Sài Gòn bỗng ửng mùa hoa ngọc ngà
Vô tình người bước đi qua
Đâu hay hoa chợt phơi tà nhụy bay.
 

PHƯỢNG MƠ – Châu Lãng Uyển

PHƯỢNG MƠ
Châu Lãng Uyển

Lúc sân trường nhuộm màu hoa cánh đỏ
Dưới tàng râm rộn rã tiếng ai cười  ?
Mùa tiếp mùa mưa nắng mãi xinh tươi
Em , thanh thoát dịu dàng loài thảo mộc