Tim tôi có ngủ bao giờ,
Là đôi mắt chỉ khép chờ…mộng du.
Người níu tôi vào sa mù,
Dẫm lên xác lá vườn thu đợi chờ.
Chim lẻ bạn đậu cành khô,
Tôi chờ người lá rụng xơ xác đời.
Một lần tim chợt bồi hồi,
Nghe chim mừng gặp bạn đời hót vang.
Vườn xưa đã mục lá vàng,
Tim đau oằn vết thương mang nặng lòng.
Ngày tôi mặc vội áo hồng,
Bóng người thấp thoáng bên dòng sông mơ.
Nắng đời hong lệ chẳng khô,
Trái tim thao thức cứ vờ ngủ mê.
Người đi bặt nẻo quay về,
Sao tôi vẫn cứ ngô nghê… giấc chờ!
MP.Trường Giang Thủy
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét