Nhà thơ Phan Võ Hoàng Nam còn là một nhà
giáo, một nhạc sĩ, một nghệ nhân tranh đá Bảy Núi, một tay thư pháp,
một quản trị trang web Bông Tràm – An Giang.
Trước khi gởi sách tặng, Phan Võ Hoàng
Nam nhắn tin cho tôi như sau: “Thơ em chân chất thường thường thôi anh
ơi, không có gì sâu sắc, gửi anh chia sẻ niềm vui với em.”
Nhận tập thơ trên tay, với cái tựa đề
“Nhà Không Có Đàn Bà” đã gợi cho lòng tôi một chút trống vắng, tưởng như
thơ sẽ sầu da diết. Đâu ngờ đọc thơ, thấy thơ như một dòng sông êm ái
chảy giữa đôi bờ xanh thắm. Đọc hết tập thơ, mới biết rằng thơ Phan Võ
Hoàng Nam thật sự chân chất nhưng không thường thường, vì thi vị của nó
không nhấn mạnh trong câu mà lan tỏa toàn bài.
Với bài thơ “Nhà Không Có Đàn Bà” đăng ở
trang đầu, ta được thưởng thức ngay một tiếng thơ có âm hưởng sầu, nhưng
sầu chỉ nhẹ như tiếng gió thu xuyên qua kẻ lá. Nỗi sầu ấy như ngọn roi
quất nhẹ vào tâm hồn, làm bật lên niềm đau, nhưng cũng trong niềm đau
ấy, thi nhân có được cái thú làm thơ, nên thơ ấy gọi là thơ của “thú đau
thương”. Tôi xin trích một số câu để làm toát yếu, mục đích cho bài
viết của tôi được ngắn bớt:
Nhà không có đàn bà
Chái bếp bao năm chưa một lần dọn dẹp
…Người đàn ông già tóc phai bị neo vào ký ức
Từ độ người đi về phía hư vô
…Người tóc trắng đêm đêm đợi sáng
Dấu hài xưa… cánh nhạn cuối chân trời.
Chỉ đọc chừng ấy câu thơ, cũng đã cho ta
hình dung tất cả sự neo đơn của một quãng đời dài. Thơ khô nước mắt, thơ
không có tiếng rên, nhưng thơ cho ta nhìn thấy từ chái bếp đến tâm
trạng người trong cuộc, nghĩa là cho ta thấy toàn bộ không gian, thời
gian và tâm hồn nhân vật trong một cuộc tình ly biệt. Tất nhiên khi đọc
toàn bộ bài thơ, ta sẽ thấy được cả dòng chảy của thơ và sẽ thẩm thấu
được vào lòng ta cái lạnh của cô đơn nhiều hơn nữa khi không có đàn bà.
Hình như thơ Phan Võ Hoàng Nam ít viết về
tình yêu nam nữ. Nhà thơ viết nhiều về những nỗi trăn trở của cái tôi,
về quê hương, về mẹ và về những dấu ấn của đời trong cuộc sống. Một
bài thơ duy nhất nói về “Em” cũng đủ cho ta hiểu được sự chơn chất và
chung thủy của nhà thơ trong vườn tình ái:
Chợt xa chợt gần
Như mưa chợt nắng
Chợt khóc
Chợt cười
Chợt lạ
Chợt quen
Em là thơ ta nối dài giai điệu
Viết bản tình ca yêu mãi một đời.
Tất nhiên đọc phần trên của bài thơ, sáu
cụm từ cho ta nhớ đến “Áo Lụa Hầ Đông của Nguyên Sa có những câu thơ “Em
chợt đến, chợt đi, anh vẫn thế/ Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vi
đâu”, nhưng Nguyên Sa tiếp tục với câu “Nhưng sao đi mà không gọi gì
nhau/ Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại” là một sự trách móc bình
thường của mọi cuộc tình. Phan võ Hoàng Nam không trách móc, nhà thơ đem
toàn bộ những biến đổi thất thường của nàng vào giai điệu tình yêu và
trung thành với giai điệu ấy mãi một đời. Bằng những câu thơ ngắn, gọn
tác giả đã đem sự thất thường của nàng và sự cố định của nhà thơ đặt đối
xứng nhau, so sánh, thổ lộ được hết tấm chân tình của mình cho một khối
tình rất lớn.
Thơ Phan Võ Hoàng Nam chơn chất, nhưng
chứa đựng trong tiếng thơ chơn chất đó là nỗi khắc khoải, suy tư, lạc
loài trên con đường đi tìm cái tôi của mình, hay nói đúng hơn đi tìm
bản chất của của cuộc đời, chân lý của sự sống. Hãy đọc những dòng trong
bài thơ “Đi Tìm…Tôi” mà người viết xin mạn phép rút ngắn lại để chỉ
còn ý chính của bài thơ:
Tôi đi qua những cánh đồng
Về phía mặt trời bắt đầu ngày mới
…Tôi đi qua những dòng sông
Qua những chiếc cầu thơm mùi gỗ mới
…Tôi đi tìm tôi
Giữa phố đời vạn nẽo
…Tôi đi tìm tôi
Thuở mong manh hạt bụi
…Hun hút trời xa, ai quen ai lạ
Hỏi bao giờ tìm được ra tôi!
Dòng thơ không thiền, không triết lý,
không chán đời nhưng hòa quyện sự quay về chân tướng của nhà Phật, hố
thẳm của tư tưởng triết gia, bi quan của con người, tất cả lung linh
trong dòng chảy nhẹ nhàng, trong veo của tiếng thơ chơn chất, như sự va
đập của từng con sóng trên dòng sông êm ã. Thơ hay từ cái nhe nhàng
nhưng âm vọng nhiều suy tư sâu nhiệm.
Thơ về quê hương, về mẹ của Phan Võ Hàng
Nam tất nhiên cũng phải sâu đậm như bao nhà thơ khác. Thế nhưng Phan Võ
Hoàng Nam không tôn vinh quê hương và mẹ với nhưng từ chương thường
tình. Có lẽ vì nhà thơ còn là một nghệ nhân tranh đá, nên trong thơ, tác
giả vẽ nên những bức tranh sống động, bức tranh đó gói trọn ý nghĩa về
cha về mẹ, về khung cảnh quê hương yêu dấu:
Bến sông nầy mẹ ngồi đợi cha
Chiếc xuồng nhỏ
Trăng
Mênh mông dòng nước
Con cá quẫy đuôi, lời tự tình mộc mạc
Câu hò phu thê ấm mối tình quê
Chỉ 6 câu thơ thôi, tác giả không chỉ tả
về bến quê đầy đủ, mà còn nhắc đến tâm trạng đợi chờ của mẹ, hoàn cảnh
cuộc tình thơ mộng của song thân. Thi vị vô cùng và độc đáo vô cùng khi
nhà thơ dùng cái quẫy đuôi của con cá làm hình bóng cho “lời tự tình
mộc mạc” của cha mẹ thuở xưa. Nhà thơ cho “Câu hò phu thê ấm mối tình
quê” làm cho cả đất trời nơi ấy vang vọng âm thanh, hòa quyện tình nồng,
khiến cho cả khung cảnh trở nên chan chứa một tình yêu mộc mạc.
Thơ Phan Võ Hoàng Nam đọc thì nhẹ nhàng,
thanh thoát nhưng chứa nhiều ẩn dụ của sự suy tư. Nhà thơ cảm xúc thành
thơ với nhiều khía cạnh cuộc đời. Nhà thơ gởi nhiều trăn trở vào thơ mỗi
khi tâm hồn phải mang dấu ấn. Dấu ấn khiến tiếng thơ bật lên, như tiếng
đàn không cần nắn nót dây cung mà vẫn trầm, vẫn bổng, vẫn du dương. Nhà
thơ nói về sự chết:
Rũ đôi tay
Thênh thang ngàn cánh gió
Hồn chạm mây, ngất ngưỡng với trăng
Chuyế n xe đời qua đây
Những vì sao cúi đầu
Lấp lánh vần thơ mặc niệm
Nhà thơ nói về mưa:
Mưa thì thào những phù phiếm đời người
Bổng chốc đến, đi, buồn, vui được, mất
Lá biếc xanh xao cây đời héo úa
Đêm nghe mưa thấp thoáng cõi đi về
Đời người khi rời trần gian, đã “thênh
thang ngàn cánh gió/ Ngất ngưỡng với trăng” là đã đi về miền cực lạc
rồi. Thế mà thi nhân vẫn còn niềm u uẩn nên mới thốt lên “Những vì sao
cúi đầu/ Lấp lánh vần thơ mặc niệm”.
Người nghe mưa thì buồn hay vui tùy tâm
trạng, nhưng không mấy nhà thơ lại diễn tả mưa là “Thì thào những phù
phiếm đời người” hay mưa làm “thấp thoáng cõi đi về” như Phan Võ Hoàng
Nam
Với những ý thơ trên, với những tứ thơ
trên, ta hiểu được nhà thơ luôn trầm tư suy nghiệm, và sự suy nghiệm đó
đã làm nên những vần thơ không bí hiểm, không cầu kỳ mà se lạnh như cơn
gió heo may, nhẹ như cánh chim là đà trên biển và trôi như con thuyền cô
quạnh ở một đại dương xa xôi nào đó.
Với 46 bài thơ trong tập sách gần 100
trang, “Nhà Không Có Đàn Bà” là một vườn thơ nhỏ với sắc, với hương, đẹp
như tranh và âm vang như nhạc là những thứ nghệ thuật mà tác giả am
tường. Châu Thạch chỉ có trình độ ngắt một vài bông hoa đẹp với mình để
khoe với đời, bằng một vài cảm nhân đơn sơ và rất chủ quan . Mong “ Nhà
Không Có Đàn Bà” đến với tay nhiều người và mong nhà thơ Phan Võ Hoàng
Nam sẽ còn in thêm nhiều tập thơ khác sau nầy, để thế gian còn được
nghe tiếng thơ, tiếng nhạc và thấy cả tiêng tranh trong vần điệu Phan
Võ Hoàng Nam ./.
Châu Thạch
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét