Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

NẮNG DÙ PHAI XIN GIỮ CHẶT TAY NGƯỜI - Đan Thụy

Chiều rơi
loang vỡ vách hoàng hôn
Lặng yên
nghe mây ngàn dong ruổi
Thả nụ cười
khỏa lấp buồn vui
Anh trong tôi…
mong manh như lá


Gió về một thoáng khúc thu xưa
Nửa phận người nửa vần thơ viết dở
Mùa lênh đênh trượt dài nốt nhớ
Tôi thấy tôi lạc giữa phím trầm

Đời người đâu phải một dòng sông?
Như tháng năm dòng chảy âm thầm
Chênh vênh nhặt nắng ngày đông muộn
Cánh chim chiều khép lại vầng trăng

Hạnh phúc ơi! có là mãi mãi?
Đoá hồng gai bên vòm lá úa tàn
Tay ngồi đếm long đong khờ dại
Tình trăm năm chẳng ấm một nét cười

Em về gom hết yêu thương muộn
Gửi đến bên người một vòng tay
Hiên đời nhạt, yêu thương đừng nhạt
Nắng dù phai xin giữ chặt tay người…

Từ chiều ấy… mùa trôi lòng vẫn đợi
Một cánh hoa đời…
một vành môi…

ĐT

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét