Ông bà Ngoại sinh năm người con gái,
Chỉ mẹ tôi là xinh xắn nhất nhà.
Tóc xoăn dài, trắng muốt mịn làn da.
Môi cắn chỉ răng hạt huyền nhưng nhức.
Mười sáu tuổi chưa mộng mơ rạo rực,
Đã làm dâu nhà Thầy Xã làng Liêm.
Ruộng bề bề, kho lẫm lúa chật nêm,
Kẻ hạ người hầu vào ra chóng mặt.
Mẹ suốt ngày cũng chân tay quần quật,
Có khác gì như kẻ ở người ăn.
Tóc chải hoài xoăn vẫn cứ hoàn xoăn.
Chén cơn ăn luôn chan đầy nước mắt.
Ngoại thương con lòng đau như dao cắt,
Dắt mẹ về để bao bọc chở che.
Tôi lớn lên trong vòng tay của mẹ,
Bên cậu, dì…còn bên nội vời xa.
Lưng mẹ còng, rám nắng cả làn da,
Bắt ốc, mò cua đồng sâu, ruộng cạn.
Hết chợ Chàm rồi chợ Huyện, chợ Mơi,
Đòn gánh cong đôi chân trần không mỏi.
Ngày giáp Tết mưa rét run lầy lội,
Áo tơi tàn cấy mướn ruộng người ta,
Miệng nhai trầu tái mét cả làn da.
Chẳng ca thán dù một lời nhỏ nhất.
Tôi đôi mươi mẹ vẫn hoài tất bật,
Xuống biển lên rừng bán mắm, buôn khoai.
Phú Thọ, An Khê mót từng gié lúa,
Áo vai sờn vá víu trắng mồ hôi!
Tôi vô tư nhưng rồi cũng đến hồi,
Chợt nhận ra mặt mẹ mình già lạ,
Vết chân chim hằn sâu vô tội vạ,
Mắt đục lờ là lúc sắp chia xa.
Ngày mẹ đi trời tuôn mưa xối xả,
Tai nổ sầm trái đất bỗng chao nghiêng.
Ruột gan như có dao nhọn đâm xuyên.
Tôi gục xuống mẹ ơi đau đớn quá!
Ngày giỗ mẹ trên bàn thờ đĩa chả,
Bát canh rau, đĩa mắm ruốc đặt bên.
Những món ăn thuở sinh thời mẹ thích,
Suốt cuộc đời tôi nhớ mãi không quên.
Đời mẹ buồn không một tiếng khóc rên,
Nay con cái đã của ăn của để,
Ruộng đất, cửa nhà, món ngon vật lạ,
Mà ngày xưa cũng chẳng dám ước mơ?
Thẫn thờ chiều vạt nắng mỏng hơn tơ
Nhớ ghê lắm tuổi ấu thơ ngóng đợi,
Gói kẹo cà lá chuối khô dẻo ngọt,
Chợ Dài về con thèm quá mẹ ơi!
Bình Định,26.03.2019
Vũ Hùng
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét