Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

EM RA ĐI – Ngọc Tình


1
 
Em ra đi
Sân ga đón đưa – tàu qua rồi đơn lẻ
Bến sông quê sóng cuộn xiết trong lòng
Hỡi bên lở – bên ấy có đau không ?
 
Em ra đi
Triền đê se thắt – cứ oằn cong
Mơ cố hương vẽ nên một vạch
Cây Xấu già xù xì bên tấm vách
Tiếng trầm – gốc cũ còn đâu?
 
Em ra đi
Đêm sương đọng trên đầu
Giọt nước mắt lăn tròn trượt xuống
Cả hai đều mặn
Có gắn lại bây giờ đã muộn
Một người với bóng hình xưa
 
Em ra đi – nỗi nhớ bao mùa
Lời nồng nàn – hương cau nồng như thể
Lô xô mây trắng bay – trời biếc xanh hơn thế
Câu thơ tình gói vào tâm khảm – em lại ra đi.
 
TN 29-9-2016
Ngọc Tình

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét