Thứ Năm, 4 tháng 7, 2019

Tình mẹ và thi nhân – Liên Phương


 –  Mái nhà thơ quê mẹ nhớ mây Tần
    Người xuôi ngược dù đường xa muôn dặm
    Tình quê đó con tim nào mang nặng
     Bởi tình người và tình mẹ thi nhân …
 
MÁI tranh nghèo mẹ chầm lá đồng đưng
NHÀ nương cột tre vàng mưa nắng hạ
THƠ con đọc bên võng lều êm ả
QUÊ bình yên cho mẹ đó vui mừng
 
MẸ hiền ơi ! trời đang rộ hừng đông
NHỚ chim dậy líu lo trên cành ổi
MÂY giăng ngõ hoa nhìn cây quen lối 
TẦN hương bay cho bông lúa thơm đồng 
 
NGƯỜI về đây bên ruộng mạ còn xanh
XUÔI mùa nước phù sa dòng sông Cái
NGƯỢC đò chiều sông vẫn chờ khách mãi
DÙ trời chưa tan hết tiếng loa thành
 
ĐƯỜNG tiếp bờ xẻo Mát ngọn Bằng Lăng
XA chừng đó hố sâu mùa thêm cá
MUÔN năm cũ người thấy mình chưa lạ
DẶM đường xa thương vết tích quê nhà
 
TÌNH dạt dào bên giàn mướp khổ qua
QUÊ vẫn ngọt chùm trâm gồi đen mượt
ĐÓ  vườn ruộng nhà ta mươi năm trước
CON thuyền xưa núp bóng lũy tre già
 
TIM máu người đã chảy giữa phù sa
NÀO kinh  cạn tiếp nguồn dòng sông lớn
MANG con nước cho đồng xa xanh mỡn
NẶNG tình em bên đời mẹ hiền hòa
 
BỞI kiếp nghèo nên mẹ chịu trầm kha
TÌNH mẹ đó như biển trời lồng lộng
NGƯỜI hãy tiếp bàn tay người nồng ấm
VÀ tình thương cho mẹ sống bây giờ
 
TÌNH anh em đoàn tựu mái nhà xưa
MẸ không mất dù bóng chiều đã hết
THI ca đó là muôn đời bất diệt
NHÂN gian còn cho tình mẹ đầy thơ …
         " Năm mươi năm đời thơ "
                  ( 1969 – 2019 )

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét