Zulu DC
Trước khi về Việt Nam, tôi có vài tin
nhắn hẹn gặp, Đọc đến lời nhắn của Trương Văn Trạn tôi thấy nực, nó như
mệnh lệnh. "Zulu DC phải ghé Đà Nẵng ….. " Thì ra một hình thức mắng
yêu, tôi cười thầm, Giữa chúng tôi, ngoài đời chưa hề biết, chưa hề gặp
nhau. Qua trang Facebook lại đụng hàng, đụng rất nặng, đụng đến một giai
nhân, một nàng thơ, một sơn nữ của Trạn, một mỹ nhân ngư – Trong tâm
tưởng – của tôi. Hấp lực giữa nghệ sĩ và vẻ đẹp mãnh liệt hơn sức hút
của địa cầu. Tôi nhận ra điều nầy ở Châu Thạch (CT), và có lẻ anh chàng
cũng nhìn tôi như thế.
Khi đọc lại lời nhắn của Châu Thạch, tự
nhiên tôi thấy gần gủi, thân thiện giống như chúng tôi đã quen nhau từ
lâu. Đó là bí quyết, hay chính xác hơn là nghệ thuật trong giao tiếp,
nghệ thuật này được Châu Thạch khai thác triệt để trong những bài viết
bàn về văn thơ mà chúng ta thường gặp.
Biết là biết vậy thôi, tôi vẫn nôn nao
gặp mặt để đối chiếu nhận thức của mình với con người thật Châu Thạch
ngoài đời khác nhau như thế nào.
Điểm hẹn là một khách sạn nhìn ra biển trên đường Nguyễn Tất Thành, Đà Nẵng. Buổi sáng tôi dậy sớm, trời xanh, núi xanh, biển xanh, lòng tôi xanh. Gió chỉ đủ mơn man tà áo, chỉ đủ lay động những sợi tóc mai. Tiên Sa mù tăm trong hồi ức, tôi thèm một cánh chim hải âu, thèm như thèm kỹ niệm. Ở đó tôi đã thức với đêm Hoàng Sa.
Thế rồi BL, VNT, NKP, CM và Châu Thạch
xuất hiện. Gặp nhau, tôi quên những câu xả giao, quên luôn những gì đinh
nói. Chuyện trên trời, dưới đất, chuyện đâu đâu. Tuyệt nhiên không ai
hỏi ai về nhân thân, gia đình, chúng tôi không bàn luận thơ văn, Các bạn
Đà Nẵng đánh dấu ngày gặp gỡ bằng tấm lòng của phố, bằng hình ảnh của
chính các bạn. Trong tư cách là con dân Đà Nẵng, trong ẩn tàng dáng dấp
của các tầng lớp sĩ phu xưa. Đà nẵng vẫn là địa linh nuôi dưỡng những
con người lành, có ý thức về quê hương, dân tộc. Thành phố cho tôi niềm
tin vào tương lai.
Châu Thạch – Dáng dấp, cung cách của CT
theo tôi là một nhà giáo, thế mà anh ta chuyên viết phê bình văn học,
thỉnh thoảng làm thơ, thơ anh có bài phổ thành nhạc. Đặc biệt, những
comments của anh là những vần thơ dí dõm, theo sát chủ đề và có khi độ
lương ca ngợi thật lòng về một người nào, một cảnh vật hay một sự kiện.
Thơ anh viết dễ dàng, chữ nghĩa chân chất, không trau chuốt, không làm
dáng, có khi thơ như nói.
Châu Thạch có khuôn mặt phúc hậu, nụ cười
hiền. Nhưng trên vầng trán và trong ánh mắt, thấp thoáng nét ưu tư được
che dấu bằng những nụ cười đã trải qua nhiều
mưa nắng. Hình ảnh ấy làm cho CT một chút duyên, chút duyên ngầm, nên khi anh quan sát hay nhận xét ai, người ấy thường không nhận ra. Thật may, nếu CT là thầy dạy học thì chắc nhiều con tim học trò lao đao. Với những bài tán thơ, CT làm cho giới thi nhân, văn nghệ sĩ nhận chân được chính mình, tự đánh giá, tự sắp xếp vị trí mình trong mênh mông của thời đại chữ nghĩa như núi rừng, như sóng nước đại dương nhấp nhô.
Sứ mạng của người viết phê bình là trực
tiếp, hay gian tiếp chỉ cho tác giả điểm đứng trong văn học, để họ định
hướng đi cho tương lai.
Phần nhiều những bài viết của CT thiếu vắng nhận thức, nhưng đầy ắp cảm xúc. Sự am tường về ngôn ngữ, về cuộc sống, tâm lý người sáng tác và người đọc, CT làm cho tác giả hiểu thêm tác phẩm của mình, làm cho tác phẩm gần với người đọc, làm cho người đọc thấy được từng góc khuất. Từ đó nghệ thuật được thăng hoa, và CT luôn luôn đánh giá tác phẩm theo chiều hướng tốt đẹp ấy.
Theo sát những bài viết, Châu Thạch đích
thị là một lữ hành không mỏi mệt trong chốn văn chương. Với bút pháp
bình dị, chân thật, nhưng là thứ bút lực vững vàng, chững chạc, điêu
luyện của giới cao thủ võ lâm, điểm đúng huyệt và chém thì chém “treo
ngành”.
Viết về Châu Thạch, tôi tưởng tượng anh
ta là một lão ngoan đồng, trên vai gùi một tay nãi sách báo, lang thang
đó đây. Trên những nẽo đường đất nước, thi thoảng thấy phong cảnh hữu
tình, gặp giai nhân, hoa đẹp ….. Là y như men rượu, như cần sa, ma túy
làm say đắm hồn anh. Phong cảnh hữu tình có thể là một bài thơ, như
sương mai trên vệ cỏ. Giai nhân là những dáng hình có thật trên
Facebook, từ cơn mơ bước ra cuộc đời. Hoa đẹp như những ý lạ khơi nguồn
cho CT làm thơ, nuôi nấng hồn anh, an ủi, vỗ về anh trong những lúc mà
sự cô đơn choáng ngộp đời sống. Có lẻ viết phê bình là để CT tự giải tõa
bớt đam mê và lòng ham muốn nghệ thuật của anh.
Trong một xã hội đã mất đi dấu vết của
những chuẩn mực về Đạo lý, mọi sinh hoạt trở nên hỗn độn, mọi giá trị
không còn giá trị thực, thì những bài tán văn thơ của Châu Thạch có giá
trị như một sự sắp xếp tương đối nào đó, cho một trật tự mà sau nầy
những người nối tiếp sẽ dễ dàng hơn trong phê bình và nhận định của họ.
Là người lớn lên từ trang sách và xông
xáo vào cuộc đời bằng một màn hình nhỏ, CT đã quá quen thuộc với màu
giấy, mùi mực. Những suy nghĩ và diễn tả của anh cứ vướng vất theo bàn
tay lật từng trang hơn là cái nhắp chuột, với ngón tay trõ tra quét trên
màn hình, thời đại @ đòi hỏi người viết sao cho phù hợp với tâm lý
người đọc, khi giờ giấc con người càng lúc càng ít đi, nhịp điệu càng
gấp gáp, hối hả hơn xưa.
Tiếc, một bài viết đã mất đi những cảm
xúc ban đầu, ngồi viết lại, tôi gắng gượng, chắc là có nhiều thiếu sót.
Mong quý vị thông cảm.
Zulu DC
5 JUNE 2018
5 JUNE 2018
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét