Tác giả : Quang Nguyễn, tên thật Nguyễn Thành Quang, Sinh ngày 16-12-1991, Người gốc Quảng Ngãi, Sinh ra và lớn lên tại xã Tân Hô Cơ , huyện Tân Hồng, thuộc tỉnh Đồng Tháp, Đang sống và làm việc tại Sài Gòn
Các tác phẩm đã xuất bản :
Chìm nổi phận rêu ( NXB Hôi Nhà Văn – nhiều tác giả )
Thơ tình bốn mùa ( NXB Hôi nhà văn – nhiều tác giả )
Email : tacgiaquangnguyen@gmail.com
0342417137
NGÔN TÌNH
Anh phải sống – phải sống nhiều hơn nữa
Vì chết rồi, sẽ chẳng ai yêu em
Những giả dối, môi ong và mắt bướm
Em đừng tin, họ chỉ mây qua thềm
Chỉ có anh, và không còn ai nữa
Như tình yêu chỉ xác với linh hồn
Làm sao sống, khi loài người thiếu một
Và không em, như xác vùi đất chôn
Anh phải sống – phải sống hơn thế nữa
Không tình yêu anh như nhà không cửa
Lạnh vô cùng, trống vắng tới hoang tàn
Mỗi đêm đông, như ở ngoài không gian
Anh yêu em, hồn hóa chim phiêu lãng
Bay đại ngàn, đến biển rộng reo ca
Đỉnh cảm xúc, cánh na về lãng mạn
Treo lưng tình, màu mộng sắc cỏ hoa
Anh yêu em, muốn thành cánh bướm sáng
Bay vào xuân, lấy mật hương của đời
Thoa lên môi, nói lời ngọt sâu lắng
Tình nồng nàn, kiều diễm cõi mê ly
Anh yêu em, máu thanh niên hóa mực
Gom đất trời, viết tình lên giấy thơm
Tiếng thi ca, lộp bộp em mới đọc
Miền anh tả.. nhân vật chính là em.
MƯA KHUYA
Trong những đêm tôi về
Mưa hiu mòn lối nhỏ
Bóng loang buồn theo ngõ
Thồ khuya ướt dầm dề
Một người đi ngang phố
Người nào quên hẹn hò
Đêm chưa tạnh mưa đổ
Cong vành dãy tâm tư
Lần mơ hoang chín đỏ
Gặp em cuối ngõ trời
Tóc hực mùi thương nhớ
Mộng dật nghiêng bóng rời
Tôi về trong bất hạnh
Dây hội ngộ đứt đôi
Chưa mùa đông đã lạnh
Môi run cóng liên hồi
Nhớ em miệng quen gọi
Như hồi ở trong mơ
Đêm nào chân quên mỏi
Vác hồn ra phố chờ
Ta chung nhau đại lộ
Mà xa tới nghìn trùng
Tôi về trời khóc hộ
Tuôn đợt mưa sau cùng
Khuya đó sầu trùm bóng
Liễu khúc tan vội vàng
Tiếng chân rơi vang vọng
Rải xuống dài thênh thang
Reo lên từng âm nhớ
Gắn giữa khuya mưa tằm
Thu dáng yên nhìn lại
Mình còn ở xa xăm.
HẠ ĐỎ HIÊN TRỜI
Mở nhật ký, nghe tiếng ve rộn vang
Nhìn qua cửa, giật mình ngưỡng thời gian
Hong kỷ niệm, dịu êm mùi gió nắng
Những tiếng cười, áo trắng ai vừa sang
Phượng man mác tuyệt dịu tựa khúc hát
Chạm hồn người, tìm nhặt nỗi bâng khuâng
Mỗi mùa hè, đứng trời tai mắt nhận
Nghe tâm hồn, gọi nhớ tiếp ve ngân
Tôi nhớ em, tôi cắn vào năm tháng
Tay véo nựng, nổi hằn rõ dấu vân
Em trách không một người quá thô lỗ
Nhưng cáo lỗi, nén nhớ cứ mãi tăng
Phượng đốt trời, nhuộm hồn tôi dạ đỏ
Mùa hè về, nhăn nhó chả hiểu sao
Bài thơ cũ còn thơm màu mực tím
Trong lưu bút, khua động kỷ niệm đầu
Em nhớ gì, hè dạ mùa đỏ thẫm
Cổng trường đóng, nhốt hồn anh ba tháng
Ôm tiếng ve, gọi bạn suốt ba tháng
Hóa cây dùi, thèm gõ mặt trống yên.
NHỚ AN GIANG
Những khuya tôi về
Dòng Châu Giang, vầng trăng soi bóng nước
Đôi mắt buồn An Giang
bao trùm bảy núi
Nhớ Tân Châu, tôi quên mất tuổi đời
tiếng bước chân rơi
Chất đầy đêm tĩnh lặng
về Phú Tân
tìm căn nhà cũ
Thuở em còn tóc ngắn
có cây bàng, mỗi độ thu lá vàng
chẳng còn nữa mất dấu theo thời gian
Ngày tôi đi, chân cứ như keo dính
Bước không vội vàng, chẳng đành xa An Giang
Khi tôi về, biệt tăm nét cổ kính
Vắng cả tóc em, mùi bồ kết nồng nàn
Có ngờ đâu, mười năm xa lắc
Thoáng giật mình như trời với đất
Thời gian trôi, hóa lục bình Châu Giang
Tôi nằm với Châu Đốc
Tôi nghe Thoại Sơn khóc
cứ trách hờn lâu quá chẳng về thăm
An Giang buồn.. từ độ ấy thì thầm
Xưa nói em, mắt Tri Tôn xa thẳm
Tóc Tịnh Biên – nụ cười của Long Xuyên
Tính tình ngay như Thoại Sơn đằm thắm
Giọng nói hiền, chắt lọc dòng Châu Giang
An Giang nay, đôi chân khuya giẫm nát
Chưa thỏa nhớ mười năm trời xa xôi
Bài Chợ Mới từ ngày đầu em hát
Nem vị ngọt, đến giờ còn trong tôi
Nằm giữa An Giang nhìn trăng yêu đến lạ
Tôi thấy em trong một quê hương
Tôi nghe tôi, nỗi nhớ ngập bụng dạ
Hình như…
dòng Châu Giang, thay máu chảy trong người
ĐỂ MỘT LẦN NÓI HỘ VỀ SAU
Có trong khuya quặn, nỗi buồn khi giáp mặt
Về trong điêu tàn, tìm nhặt mảnh thờ ơ
Đâm giữa lồng ngực, máu trào khỏi tủy sống
Rơi cõi hư vô, biển sóng dập từng giờ
Có trong tình yêu tôi bơi chẳng bờ bến
Nghìn trùng chết đuối, dưới đại dương bao la
Em vẫn em, nghìn năm một đá vực
Đứng nhìn tôi, mặc kệ tiếng kêu la
Có trong nỗi nhớ, tay sờ gối ướt đẫm
Như trận mưa nào, mới ngang qua
Tim đài khí tượng – mắt thủy triều dâng
Lệ tình ngập, tràn chảy ra biển đông
Có trong tình yêu tôi, như cao ốc
Vật liệu thủy chung, xây mọc ngang cuộc đời
Trong bốn bức tường, bóng rời chia nhau khóc
Trước đỉnh đèn, bộc lộ chẳng nghỉ ngơi
Có trong tôi, em lớn như vũ trụ
Có trong em, lục kĩ chẳng thấy tôi
Tôi còn sống, mà giống người đã chết
Nhớ như oan hồn, cứ quanh quẫn bên em
Để một lần nói hộ thả tình vào vĩnh cửu
Nồng lên rượu, tự ngã vào cơn say
Say đi,say đi, cho chai lì, quên niềm đau hiện tại
Quên cả mình.. chỉ nhớ có tình yêu nay.
KHÚC LY TAO
Hãy hỏi trăng, đêm nào tôi buồn nhất
Khói trắng trời, nồng nặc mùi rượu men
Đỉnh cô đơn, chót vót như cao ốc
Má lạnh lùng, thiếu ấm hơi thở quen
Nỗi nhớ dài nối từ Nam ra Bắc
Mắt đợi chờ, hình dung nào tái sinh
Tôi vô tri như cột mốc lộ giới
Nép lề đường, chẳng giờ nào hiển linh
Đêm chưa tạnh, gió thồ quá khứ lại
Tàng cây rộng , lá chuyển rùng tâm tư
Ai trên trời, nhớ ai dưới mặt đất
Rất xa xôi, nghìn năm buồn nảo nhừ
Tôi ở đây, làm thính giả cảm động
Nghe chuyện tình, tần sóng đài ly tao
Mất hạnh ngộ, buồn bám khàn chất giọng
Dây tình rời, đứt lìa còn dấu dao
Thử hỏi trời, ai buồn ngước ngắm nghía
Như soi gương, như dõi dáng người tình
Đôi mắt ấy ngâm cuối khuya biển rộng
Cảm vị mặn, nước mắt dòng cô liêu
Tôi như xe chạy miết một đêm trường
Người tôi yêu, ngược hướng trên đường duyên
Chỉ qua nhau, nhìn thoáng rồi mất dạng
Biệt ly về.. gánh sầu lệch vai nghiêng.
MÀU HÈ
Em có nghe tiếng ve
Rụng xuống tai che ché
Lên trầm dấu mùa gọi
Cong tâm tư gót hè
Phượng như màu lửa cháy
Đỏ rực trời tháng năm
Tay chạm nổi vân nhớ
Nghe kỉ niệm thì thầm
Sân trường ngập áo trắng
Dư âm cũ thu nào
Vương sợi mưa, sợi nắng
Nhắc cộm hồn xuyến xao
Đượm buồn ngập tâm trí
Mắt hóa chim phiêu du
Bay xa chẳng ngẫm nghĩ
Tìm kỉ niệm tuổi trò
Hè về cho màu nhớ
Tô đậm nét thời gian
Bóng hoài niệm đứng lại
Nhuộm mát rượi tâm hồn
Màu hè dính mắt kính
Màu buồn đục chẳng trong
Sao em chẳng lau sạch
Để mắt biếc rạng ngời
Thôi thì em về lại
Xếp cất tà áo dài
Anh đi vào nhật ký
Tìm hôn những tháng ngày.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét