Thứ Ba, 16 tháng 4, 2019

Thế Diệp - lắng đọng tâm hồn chìm vào cơn mê thơ - La Ngạc Thụy giới thiệu


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnvwMggr9IyqAOi18rYPyH4T26wYwzvQiXYcUOFY3iip7zXepGBXH9zM3uEei_B83RCnD3nM9A_bOiNWXE1-b7NYU_32LdylPuGZ4IMaYA4UWKKSMtTTlQ0MnSjPb1xMmh6VtW1WobYWfA/s1600/Th%25E1%25BA%25BF+Di%25E1%25BB%2587p.JPG
Thế Diệp

Tên thật Nguyễn Tiến Chương
Sinh năm 1969 tại Châu Thành, Tây Ninh
Công việc hiện tại: Giám đốc công ty TNHH. TM. DV Đông Á, Chủ tịch Hội Xuất nhập khẩu tỉnh Đồng Nai.

Thế Diệp là một doanh nhân, nhưng lại mê đắm văn thơ. Quê Tây Ninh và làm việc ở Đồng Nai, Thế Diệp bước chân vào lĩnh vực thơ ca khá muộn, anh tập tễnh làm thơ khi sự nghiệp đã thành đạt, anh mượn lời thơ để trải nỗi lòng với ngôn ngữ thơ mộc mạc, chân tình, phảng phất chút nhân tình thế thái. Tình cờ, tôi và Thế Diệp quen thân nhau khi anh về Tây Ninh ăn Tết nguyên đán. Thế Diệp nghe anh em văn nghệ sĩ đang họp mặt tại tư gia nhà văn Anh Đào để thưởng xuân, anh đã cùng nhà thơ Minh Phương đến chung vui với tấm lòng ngưỡng mộ chân tình. Từ đó, Thế Diệp say mê sáng tác hơn.


Thơ Thế Diệp bình dị, không cầu kỳ, cứ mơn man thanh thản như dạo chơi trước thiên nhiên, tình người, sự vật… Có thể từ đó Thế Diệp có thêm sở thích là mê đắm sưu tầm đá. Với anh đá là sự kiên trì, chịu đựng, chấp nhận dãi dầu sương gió, bão giông, mặc kệ thay đổi của đất trời. Anh sẵn sàng bỏ ra hàng chục triệu đồng mua những hòn đá tảng và thuê xe vận chuyển về “Vườn sưu tập Đá” ở Đồng Nai. Là một doanh nhân thành đạt nên anh thường xuyên đi đây đó, kể cả ra nước ngoài. Đi vì công việc thôi. Thế nhưng, những chuyến đi như thế anh mới có thời gian lắng đọng tâm hồn chìm vào cơn mê thơ. Và thơ anh cũng chỏng chơ, lổn ngổn như đá, thô mộc nhưng chứa đựng triết lý nhân sinh.

Thế Diệp đã cùng với bạn thơ Minh Phương, Nguyễn Hồng Vân xuất bản 2 tập thơ “Thu ở lại” và tập thơ “Khói đốt đồng” với sự góp mặt thêm của nhà văn La Ngạc Thụy do chính anh đầu tư kinh phí. Anh nói: “In thơ để lưu giữ thôi, để sau này có gì để nhớ”.

Thế Diệp đơn giản như thơ anh. 

La Ngạc Thụy giới thiệu



Tác phẩm tiêu biểu

Cá rễ tre 

Chuyện đời cứ chồng chất
Oằn vai mỏi mệt thêm
Ngày dài ra nỗi niềm chất chứa
Ngọn đèn đường tầm tã mưa đêm.

Tây ninh, quê mẹ năm nay mưa nhiều nhỉ
Nước lũ tràn về trắng xoá một làng quê
Mênh mông nước trơ xương vài nhánh lúa
Chim lạc bầy nháo nhác gọi tìm nhau

Nhà nhỏ xiêu xiêu nhấp nhô trên sóng nước
Mong manh xuồng câu nghiêng ngửa bến hiên nhà
Bếp lửa sôi cơm reo trong mái ướt
Cá rễ tre kho trộn nghệ thơm lừng.

Cái đói quẩn quanh kiếp nghèo đeo đẳng
Nước lũ mênh mông vây chặt kiếp người.

Tây Ninh 04.11.16

Giỗ Mợ
  

Người mãi nơi nào con ở đây
Nỗi niềm thương nhớ cứ vơi đầy
Hai năm xa cách đời hoang vắng
Một nén hương lòng heo hắt bay

Thu cứ miên man hạ cứ buồn
Xuân về vắng Mợ lại sầu hơn
Ở nơi xa ấy người sao nhỉ?
Dòng nước ra khơi nhớ cội nguồn.

Cotonou du Africa 15/12/2016

Hoa Đào

Cội đào năm ngoái giờ đã trổ bông
Đông tha thướt gió nên xuân chưa về
Một chút vấn vương tình xưa cũ
Rộn ràng chim én lượn chiều đông.

Kỷ niệm thẳm sâu vờn ký ức
Bóng hình ai quay quắt nhớ quên
Từng giọt sầu đông, đọng ngoài hiên vắng
Chờ nắng xuân về tan chảy miên man.

Lữ khách buồn lang thang tìm quá khứ
Thấp thoáng con thuyền hồ nước mênh mông
Kiếp con sóng biết đâu bờ bến
Về với xa xăm gợn nỗi hoài mong.

Đà Lạt 27 Tết Đinh Dậu

Ngày bất chợt
  
Rồi sẽ đến 
Ngày buồn bất chợt
Ánh nắng chiều vụt tắt khỏi hoàng hôn.

Trời đất tối đen 
Tinh cầu lạnh giá
Gió rít ù ù 
Mặt đất ngả nghiêng

Những bước chân chập choạng
Đất rung rung vỡ toạc đêm đen
Bao vong hồn lang thang thất thểu
Một mình ta lạc giữa trời hoang
Những tiếng kinh cầu râm ran ngắt quãng
Ai đợi ai chờ, bóng tối chơi vơi!?

Bao lề luật
Những giới răn chuẩn mực
Đạo đức giữa đời ai đã dạy ai
Còn lại gì
Giữa hố sâu vực thẳm
Hạt cát miên man lạc giữa đất trời.

Những tấm lòng
Ai gởi vào trong gió
Cũng bay đi trong khoảng trống bao la
Từ bụi cát rồi cũng về cát bụi
Cát bụi hoang tàn 
Biết có cần nhau?

18.02.2017


Tình ngoài

Tình đã lỡ nên tình xa mãi mãi
Em cũng theo chồng bỏ phố buồn tênh
Nhà chung lối nên đi về giáp mặt
Gặp gỡ làm chi ai đó ngượng ngùng.

Tình đã xa rồi sao lòng vẫn nhớ
Cô láng giềng xưa vui vẻ hồn nhiên
Hay nũng nịu mỗi khi anh tới trễ
Xe đạp cùng ai phơn phớt mưa nghiêng.

Kỷ niệm ấy để nhớ thương hoài niệm
Một chút tình ngoài tội lỗi nhưng không.

Biên Hoà 01.03.17



Những bóng hồng

Xin cảm ơn những bóng hồng lặng lẽ
Che mát đời ta nắng cháy trưa hè
Những thứ cho đi những gì nhận lại
Đọng ứ trong tim nỗi tình cờ.

Một đời để vay
Một đời không trả
Hai chữ ân tình oằn gánh hai vai.
Sóng cứ xô bờ vì quá thương đồi cát
Hạt nắng cho đi không lấy lại bao giờ
Đời vẫn trôi đừng bao giờ ngoảnh lại
Tình cứ cho không để tình ấy mênh mông.

Cả một đời đam mê tội lỗi
Có thế thôi xin trả cho người
Xin tạ ơn trời những tháng ngày đáng sống
Xin tạ ơn đời những bóng mát đã trao.

Biên Hoà 08.03.17

 
Con dã tràng

Con cá nào không muốn ra biển lớn
Hồ nước vắng teo sao thoả chí tang bồng
Tất cả dòng sông đều chảy xuôi về biển
Con cá xuôi dòng con cá lội tung tăng.

Bờ bến lạ kiếm tìm trong ảo mộng
Chốn dừng chân là chỗ bước chân dừng.
Ánh mắt giai nhân đong đầy bao khát vọng
Gió cứ vi vu cây đứng lặng sao đành.

Ngày mỗi ngày ai tạo hình bãi cát
Con sóng vô tình xoá dấu chân qua
Con dã tràng đã bao lần tiếc nuối
Lâu đài hôm nay trắng xoá ngày mai.

Mải miết ra khơi rồi một lần ngoảnh lại
Con cá mơ về hồ nước trong xanh.

Long Hải 21.04.17

Mưa đêm


Mưa lại về gieo nỗi buồn nhân thế
Rả rích thâu đêm văng vẳng tiếng mưa rơi
Thương nhớ cũ gợi về bao kỷ niệm
Bóng người đi ngày tháng xa khơi.

Từng giọt réo rắt từng giọt rơi rơi
Ai say giấc mộng  hồn ai chơi vơi...
Bên song cửa đếm mưa rơi oằn gió
Kỷ niệm buồn vui rơi mãi khôn nguôi.

Mưa bay bay mặc ai sầu nhân thế
Mặc cho đời đổi trắng thay đen
Để rồi mưa cứ gieo sầu vương vấn
Một mình ta lặng ngắm mưa đêm.

Biên Hoà 03.05.17


Chút tình còn lại        

Còn lại gì sau cơn say chếnh choáng
Loạng choạng quay về bước thấp bước cao
Con phố vắng mưa rơi rơi ướt sũng
Còn lại mình ta rả rích tiếng côn trùng.

Còn lại gì mấy mươi năm rong ruổi
Bạc trắng tình người thất thểu cô liêu
Không ong bướm hoa vô duyên nhạt nhẽo
Không kẻ bạc tình sao biết thuỷ chung.

Còn lại gì tóc xanh giờ điểm bạc
Ánh nắng vàng vụt tắt cuối chân trời
Dẫu bước gập gềnh nhưng làm sao quay lại
Đời chán ta hay ta đã chán đời?

Còn lại chút tình mặc ai rao bán
Mặc ai chôn vùi dưới nấm mộ hoang.

Vĩnh Cửu 7.5.17


Mái lá ngày xưa


Về lại trường xưa giữa mùa phượng thắm
Lặng lẽ mình ta nhớ nhớ quên quên
Cây phượng vĩ xưa trồng bên cửa lớp
Ai khắc vào đây hai chữ tương phùng
Áo trắng bay bay cho nhớ thương chờ đợi
Mái lá ngày xưa ai không nói nên lời.

Cô học trò nhỏ từ sau bước tới
Thầy mới về trường em chưa biết tên
Thưa không phải tôi về thăm trường cũ
Học trò ngày xưa nên đã bạc đầu.

Ai cũng có một thời áo trắng
Một mối tình đầu dấu kín trong tim
Về trường cũ xốn xang bao kỷ niệm
Áo trắng xưa bay bạc trắng xa mờ.

Tây Ninh 8.5.17

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét