Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2019

PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ “NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA BIỂN”

 
 
 
                   THUNG LŨNG TÌNH YÊU
 
Anh đưa em vào "thung lũng của tình yêu"
Có bướm, có chim… vờn bay ríu rít
Em hát, em cười long lanh khóe mắt
Ngỡ như mình sống mãi tuổi đôi mươi.
 
Quê em sóng biển vỗ xanh trời
Thời con gái trôi… bể tình cay đắng…
Nay trở về cùng anh, đẹp lắm !
Anh dắt em qua thế giới thiên thai.
 
Nơi hoang sơ, thanh khiết nhất trên đời
Em hồn nhiên khoe sự nõn nà tạo hóa
Anh hồi lại thưở còn trai trẻ
Bên em say đắm mộng yêu đương.
 
Trời đất bao la, cuộc sống vô cùng
Ta không biết thế nào là "hữu hạn" ?…
Yêu đi em !… cho phỉ nguyền năm tháng
Tới ngày nhắm mắt… vẫn thương nhau…
 
Và hãy quên mọi nỗi khổ đau
Hết phiền muộn… để thấy mình đã sống
Các chủ nghĩa cũng chỉ là "giả tưởng"
Chỉ tình yêu ! Tòa thánh cõi nhân sinh…
 
Hôm nay sắc trời thật trong xanh
Rời thành phố, ta bay về với biển
Nơi có em xinh đang chờ hò hẹn
Đón anh vào "thung lũng của thương yêu"
 
Có bướm bay, chim hót… Buổi tình chiều…
 
                             16.4.2019
 
    
     NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA BIỂN
 
Em đến như hoa trôi
Rơi vào lòng anh… rồi rụng cánh
Khe khẽ hát bản tình chiều phiêu lãng
Người đàn bà hiền dịu và ngoan.
 
Khắp hồn anh ngào ngạt hương thơm
Ôi non nước, tình yêu sao đẹp thế !
Ta đã đi tới cuối đường chủ nghĩa
Phút cùng em thấy ấm áp cuộc đời.
 
Trên đầu kia chỉ có gió mây thôi
Cả tổ quốc chờ đổi thay thời thế ?
Những khoảnh khắc ngọt ngào tình ái nữ
Anh nhận ra hương vị sống con người…
 
Bài thơ yêu đầu cho em đó, Cưng ơi !
Anh sẽ mãi bên em nốt kiếp đời thi sĩ
Tình ta đó ru êm mà bình dị
Hỡi ! Người đàn bà của biển… xinh, thương…
 
           12.4.2019
    PHẠM NGỌC THÁI

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét