La
Ngạc Thụy
Tên
thật La Hùng Thới
Sinh
18 - 8 – 1948
Hội
viên Hội Nhà báo Việt Nam
Hội
viên Hội VHNT các dân tộc thiểu số Việt Nam
Hội
viên Hội VHNT tỉnh Tây Ninh
Kỷ
niệm chương “Vì sự nghiệp Văn học nghệ thuật Việt Nam”
Trưởng ban quản trị Website Đất
Đứng, chủ trương thực hiện Tuyển tập Văn Thơ– Lý luận – Phê bình Đất Đứng đã
phát hành 15 số và 3 tuyển thơ Đất Đứng.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Trong mùa lá xanh – Thơ 1970
- Kháng Ngôn – Thơ 1972
- Những ước mơ đã thành sự thật – Bút ký 2006 (in chung Nguyễn Tấn Hùng)
- Bến Quê Hương – Truyện vừa 2014
- Khói đốt đồng – Thơ 2016 (in chung 4 tác giả)
- Nhiều giải thưởng văn học và báo chí…
Trong
cuộc sống đời thường, ai cũng có một ước mơ, một đam mê riêng cho mình. Từ thuở
còn đi học (thập niên 1960) La Ngạc Thụy đã theo đuổi sự nghiệp văn chương. Thời
ấy nhà thơ, nhà văn (văn thi sĩ) rất hiếm. Văn thi sĩ tựa như người được mang một
trọng trách đặc biệt, giống như con tầm phải nhả tơ làm đẹp cho đời.
Ai
được mang chữ “SĨ” (bác sĩ, nha sĩ…) đều phải đi học, tốt nghiệp được cấp bằng
từ các trường cao đẳng, đại học. Riêng văn thi sĩ thì có khi cả đời vẫn cứ
loanh quanh.
Giả
sử thế giới này không có văn thi sĩ, thì không biết có giống như bây giờ không.
Chính họ những người suốt đời vác “tù và” đi đánh thức loài người để còn biết
yêu thương, buồn giận… La Ngạc Thụy
chính là anh đó!
La Ngạc Thụy gốc là nhà giáo mê viết
lách, nên anh đã buông bỏ nghề theo đuổi sự nghiệp viết báo và sáng tác văn chương.
Khi Hội Văn học Nghệ thuật Tây Ninh củng cố Ban thường trực, anh được điều về
hội giữ chức Chánh văn phòng để chuẩn bị Đại hội Hội VHNT lần thứ I năm 1993,
phụ trách biên tập Tạp chí Văn nghệ Tây Ninh, rồi giữ chức Phân hội trưởng Phân
hội Văn học suốt 3 nhiệm kỳ từ năm 2001 đến năm 2016. Những năm sau này anh
chuyên viết nghiên cứu, phê bình văn học, đang thai nghén thiên ký sự dài hơi
về quê hương Tây Ninh và thử nghiệm thể loại thơ 3 câu mà anh tạm gọi là “Thơ
Cuộn”.
Kháng ngôn
Chợt cúi xuống thấy mình cao hơn thiên hạ
Từ một chiều thu có nhiều lá bay
Như đày đọa người mang thân con gái
Trời bắt ta yêu, trời bắt ta thôi!
Chợt cúi xuống thấy tình yêu sao lạ?
Không cuộc tình nào tròn lối đi về
Vì “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”
Và “Đời mất vui khi đã vẹn câu thề”
Chợt cúi xuống thấy đời rơi thật thấp
Ngẩng cao đầu mới hiểu ý trời cao
Em vẫn là em, em như trăng mộng
Ta mơ màng ướt mắt đợi mưa ngâu.
Chợt cúi xuống thấy trời cao chờn mái tóc
Gió ngỡ ngàng buông nỗi nhớ bay xa
Và cúi xuống mới thấy em đang khóc
Cho cuộc tình tan vỡ em và ta?
"..." thơ Hồ Dzếnh
Không thể quên màu tím riêng em
Viết cho hương hồn Nguyệt Quế
em thon thả trước hoàng hôn tím ngát
giọng ai ru hời man mác gợn sóng tình yêu nghiêng trăng
em hiện về như tranh thủy mạc
phất phơ lụa thỏng sương giăng
bên kia bờ màu chiều vẫn tím ngát
nghe tin em hóa trị lần ba
mười lăm năm là bao nhiêu ngàn ngày nhỉ
ôi em tôi đang vật vã chống chọi với căn bệnh trầm kha
chưa bao giờ anh bi quan nghĩ đến màu tím bàng bạc
khiến anh đánh mất niềm tin
vậy mà nhìn em và băng đá nhuộm tím trời chiều
tim anh chợt ngấm, đan chéo từng kỷ niệm
từ A2 đến K chỉ hơn 100 cây số
khoảng không gian này dường như không phủ sóng
nên tin tức về em bị toa thuốc thứ sáu nhấn chìm
sao vậy em, anh chưa bao giờ quên màu tím riêng em!
Chia xa tình chiều
giấc xuân xưa lãng đãng đời mông quạnh
căn gác buồn ngực nóng ngất ngây say
em ấp ủ tình chiều trong nỗi nhớ
ngóng chờ anh tìm lại ấm bờ vai
tiếng hạ ru, phượng ánh bâng khuâng tím
anh bỏ quên cơn mộng dưới chân cầu
thơ thẩn với sáng vương mang kỷ niệm
lặng lẽ tim ngân mãi khúc ve sầu
chiều thu buông, thở than cành xa lá
trời đang mưa gác lạnh vắng bóng anh
em bóng gió thả lơi lời giã biệt
thu bao giờ nai lộng ánh trăng thanh
tiết đông đón lời ru ngày hoang dại
đừng hiến dâng rồi mặc cả tình yêu
anh mệt mỏi với hờn ghen vô lối
đành chia xa cho hết mối tình chiều!
Không hiểu vì sao?
trong cơn mê em lại tung cánh bay
gió ngập ngừng ru đời ngắc ngứ
bỏ quên cuộc tình sóng sánh trăng say
và em ơi anh quên rồi gối mỏi
có ai biết yêu nhưng không biết khổ
tình yêu hờ hay giả dối người ơi!
em mông muội hay em đang đày đọa
vẫn giả vờ như chẳng biết chẳng hay
yêu và nhớ là hai phạm trù cách biệt
khổ và đau luôn kết hợp song hành
không thể không yêu nên anh luôn nhớ
hỡi trời cao sao bỏ mặc cho đành?
Viết cho nỗi nhớ mong manh
tặng nỗi nhớ của anh
đêm mộng mị nhốt buồn đau quá khứ
chợt vô tình buông kỷ niệm đi hoang
tình vô định ru hời đời oan oãi
nép bên đường chờ nỗi nhớ mong manh
lâu lắm rồi anh đã quên chiều
xuống
bảy sắc cầu vồng bung nở cuối
trời
không như tóc em yểu điệu buông lơi
chập chờn bay theo mong manh nỗi nhớ
em vẫn mè nheo khi anh quên nhớkhông như tóc em yểu điệu buông lơi
chập chờn bay theo mong manh nỗi nhớ
ánh trăng treo vắt vẻo cõi mù xanh
em lơ lửng trong vòng tay hờ hững
tình yêu phập phù nỗi nhớ mong manh
Chớm đông
chớm đông nỗi nhớ theo về
thu ươm ký ức tái tê giọt buồn
ơi người kỷ niệm đêm suông
đem gieo mơ mộng ngày buồn thu ơi!
anh bay theo gió mùa thu
vàng ươm lá rụng phủ mù mịt sương
em nghiêng cánh mỏng mùa đông
đón anh trước ngưỡng ngập ngừng tình yêu
Đàn ai tích tịch...
đàn thánh thót, tóc gió bay
trăng treo sóng gợn cho mây theo về
dường như đêm, dường như ngày
đàn kêu tích tịch tình say, tình nồng
đàn kêu tình hợp, tình tan
em ngồi dưới cội đợi chàng, chàng ơi!
bao lần chum lệ đầy vơi
bóng chàng tăm cá, em vời vợi trông
áo em trắng quá dưới trăng
ngỡ trời đã sáng đôi lần tìm em
nào ngờ trời vẫn còn đêm
đàn kêu tích tịch bên thềm tịch liêu!
Nửa đời quên tình ai!
nhớ đông gió đuổi giọng hò
bên sông mái đẩy tình cờ tóc bay
vạt áo bà ba chiều nay
bất ngờ được nắng quái lay eo mềm
người ơi đông vẫn dịu êm
nếu xưa đừng vội con tim vẫn nồng
em ôm nông nổi bên chồng
hẹn sau chia sẻ tơ hồng bền lâu
mưa đông thõng cuộc tình ngâu
nửa đời rơi lại nỗi sầu ai quên...
bến xưa anh đợi con thuyền
tìm trong men rượu anh chìm cùng trăng...
Đông rơi uẩn khúc
bên kia dòng sông lúa đồng bất tận
đàn vịt ngẫu hứng chui lủi sục bùn
tìm hạt lúa rơi vãi sau vụ gặt
như anh tìm em vun đắp tình chung
nhưng em ơi đông lại về uẩn khúc
gió ru hời bỏ mặc lạnh lắt lay
có ai đó tìm trên cành lá trúc
cuộc tình chiều trăng nhuộm tím màu mây
Mỹ Tho ơi! làm sao anh quên được
em cô đơn trên gác lạnh đìu hiu
nằm oằn nghiêng bờ vai đầy trăn trở
ngực chảy tràn với nỗi nhớ chắt chiu
Tây Ninh sông vàm lục bình nở tím
trời quên chiều nên anh cũng quên em
cuộc tình này không vay nhưng vẫn trả
bởi vì đông luôn uẩn khúc gió đêm
Bỏ quên phố nhớ
anh mê đắm giàn thiên lý trước ngõ
hoa trắng trong bừng nở dưới nắng vàng
em e ấp vuốt tóc dài quá ngực
với nụ cười rạng rỡ đón chào anh
lâu lắm rồi anh bỏ quên phố nhớ
bởi vì em đã vắng phố lâu rồi
và không hiểu bao giờ em trở lại
để phố xưa quên nỗi xót xa người
tình quê trong em vẫn chưa phai nhạt
nên bóng dừa như xõa tóc dưới trăng
em quyến rũ anh theo về cùng ngắm
anh mê mẩn quên phố nhớ cũng đành
phố nhớ ơi! hoa bằng lăng nở tím
hai bên đường ấp ủ gió lập đông
không thơ mộng bằng con đường đầy nắng
ở vùng quê em nở tím hoa sông
bởi vậy nên anh đành quên phố nhớ!
La Ngạc Thụy