Thứ Năm, 17 tháng 2, 2022

Mùa xuân đong tiếng ai cười - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

 


Mùa xuân đong tiếng ai cười

 

Trúc trắc cười, xô váy lệch

Theo chiều, nắng chảy đòng đưa

Bến vắng tình trôi đâu hết

Còn đây, góc gió đánh lừa

                 *

Im nghe tiếng chiều rạo rực

Lặng ru trên lá quên mùa

Ai cười mong manh, ẩn ức

Bao điều may rủi, được thua ...

                 *

Chìm trôi tháng ngày ảo vọng

Chiều giăng mắc bẫy nơi này

Đan cài, dáng xưa lóng ngóng

Tiếng cười, rơi cạn tầm tay

                  *

Theo chiều gió đưa mùa đến

Xuân về nắng mới vờn lay

Quay ngang cái nhìn lơ đễnh

Tiếng cười ngưng đọng, đong đầy ...

 

Bước qua lối mộng xuân thì

 

Em, người đàn bà đi qua thời vụng dại

Dỗ giấc hoàng hôn, ngoái lại tuổi ba mươi

Tia nắng cuối ngày, treo tiếng cười trẻ mãi

Hoa trái còn đây, rờ rỡ nét xanh tươi

                             *

Ngưởi đàn bà xuân thì, tròn căng mộng tưởng

Nắng nhạt đã phai dần, vơ vẩn lần quanh

Nghiêng lệch đôi vai trần, ngần ngừ độ lượng

Chao đảo ngày đi, cơn gió mới dỗ dành

                            *

Quẩn rối lòng miên man, nổi niềm cay đắng

Sao nắng cứ đong đưa, ngang dọc đường quê

Nghe xa vắng bến xuân, ru chiều phẳng lặng

Có mỏi mòn chưa? hoa cỏ lạc lối về

                            *

Em cứ đứng bâng khuâng, bên đường bất chợt

Nắng quái trùng triềng, dang dở bước phiêu linh

Như còn nguyên đây, thiếu phụ hồng phơn phớt

Sữa làm sao cái sai đã đúng quy trình

                            *

Đừng hoang tưởng có một hôm nào ngựa trắng

Sẽ đón em đi, trong nắng sớm nuột nà

Hạnh phúc đã đan cài khổ đau dai dẳng

Mà tự mình phải bươn trãi để vượt qua ...

 

Tình xa

 

Anh yêu em, dẫu không còn trẻ nữa

Rất tự nhiên, đằm thắm, một tâm hồn

Yêu lặng lẽ, như chưa hề chọn lựa

Chỉ âm thầm, say đắm những nụ hôn

                        *

Dẫu đã biết, tình xa đầy trắc trở

Sao vẫn bồi hồi, theo mỗi dấu chân

Cứ luyến tiếc, sau mỗi lần gặpgỡ

Cuối đường quanh, từ biệt biết bao lần

                         *

Nắng tháng năm, giòn đồng sâu khô khốc

Hoàng hôn rơi tàn, cháy đỏ hắt hiu

Hàng cây khẳng khiu, vặn mình hé lộc

Đợi cơn mưa chiều, bùng nổ tin yêu

                         *

Ảo ảnh trôi đêm, chưa tròn giấc mộng

Giật mình nghe, đâu tiếng cột qua kèo ...

Vẫn nguyên vẹn, một tình yêu cháy bỏng

Mê đắm dặm đời, anh cố mang theo ...

VII-15

 

Quê xa

 

Câu thơ rớt trên dọc đường xa xứ

Lao nhọc mưu sinh, cay đắng, quê người

Trong quán nhậu, ngồi đong chiều, tư lự

Nhìn hoàng hôn chìm xuống biển đỏ tươi

                            *

“Biển ở đâu cũng có chung vị mặn”(*)

Sao cứ lăn tăn, cọ quẹt lẫn nhau

Cứ luẩn quẩn, bao nổi niềm cay đắng

Không chút hồn nhiên, thuần phác sắc màu

                           *

Đời bừa bộn, nghe buồn hiu cơm áo

Nhịp thời gian trôi, trắng cả bến sông

Cơn gió mới, thổi tan điều hư ảo

Xốc nổi, rối bời, xao động mênh mông ...

                           *

Chiều òa vỡ,  trong gió trời trở bấc

Cho nổi hoài hương canh cánh bên lòng

Mùa nắng chín, sóng sánh vàng ươm mật

Quặn thắt mùi rơm, lộng gió đốt đồng ...

                           *

Biết nơi ấy, em có còn phơi lúa

Bên đường làng, váng vất gió heo may

Trời nắng hạn, đong vụ mùa trầy trụa

Nỗi khổ nông dân, tao tác phơi bày

                           *

Anh về thôi, thủy thủ già xa biển

Tìm về nơi rơi tuổi trẻ của mình

Còn đó điều gì, nhạt nhòa ẩn hiện

Theo bến đời trôi, đằng đẵng dấu tình...

__________

(*) Lời Đức Phật

 

Này em

 

Giữa đám đông, bịt khẩu trang kín mặt

Khàn đặc

Một tiếng chào

Giọng cao, thấp hơn âm sắc gốc quãng hai

Dẫu thấy quen quen, lúng liếng cười trong đuôi con mắt

May có cơn giông chiều, tốc tung tà váy ngắn

Nhìn kỹ đôi chân trần

Ta mới nhận ra em

 

Bỏ quên hoa cuối liếp

 

Đêm đắm đuối

Bài tình ca lỗi nhịp

Khập khểnh ru

Tình muộn

Bên đời

Khoảng lặng

Trắng

Đời hoa cuối liếp

Người bỏ quên

Bừng nở

Rạng ngời ...

           

Lê Thanh Hùng

Bắc Bình, Bình Thuận

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét