Mùa xuân nào đã đi qua
Xem ti vi, thấy gương mặt hao hao
Của người đàn bà, cắn môi bật khóc
Trong tàn chiều, ngồi một mình cô độc
Bên hiên nhà, dưới vòm lá xanh xao
*
Đắm chìm trong chiếc bóng của riêng mình
Lặng lẽ ngước nhìn ti vi đang nói
Hình như ngoài kia, có ai đang gọi
Cây lá trong vườn, đứng gió lặng thinh ...
*
Chiều cuối năm, bóng nắng trãi mênh mông
Người đàn bà qua những ngày trận mạc
Ngồi bên ti vi, chương trình đang hát
Lẩm bẩm lần theo “Tải đạn, qua sông” ...
*
Có một dòng sông, dạt bến xuân thì
Cây sung trắng gốc, một thời con gái
Đội hình đi qua sao còn ngoảnh lại?
Rớt những tiếng cười, sông chảy cuốn đi ...
*
Ơi bao mùa xuân, lần tuổi đi qua
Không tiếc nuối gì, những điều đã chọn
Dù thưa vắng dần, những chiều đưa đón
Ngõ hẹp lối mòn, chìm khuất mờ xa
*
Sợi nắng cuối ngày, lấp lóa vờn xoay
Có một ngày xưa, reo vang vọng mãi
Chấp hết tháng năm trĩu đời bươn trải
Ngồi trong chiều nồng dịu nỗi nguôi ngoai ...
X/2016
Bàu trắng chiều tháng chạp
Buốt gió lùa tháng chạp
Sương đan chéo mặt Bàu
Rừng cây giờ khô ráp
Trụi lá vươn trời cao
*
Đường quê mờ, chật hẹp
Trong vắt tiếng em cười
Những mảnh đời cắt ghép
Cuốn bờ Bàu xanh tươi
*
Khách đường xa rạo rực
Đồi cát đẫm hoang tình
Nghe rụng rơi ký ức
Thời lao nhọc mưu sinh
*
Trống huơ ly rượu cạn
Huyên thuyên lý sự đời
Bâng quơ nhìn quanh trảng
Màu chiều treo chơi vơi
*
Biết ai còn có nhớ
Bao năm mảnh đất này
Chúng ta đều mang nợ
Mỗi góc đất, bờ cây
*
Trong mỗi chiều, mỗi sáng
Cả đắn đo, sai lầm
Của một thời lãng mạn
Trong sáng và xa xăm ...
Mãnh ghép cuộc đời
Nước mắt, nụ cười chung gương mặt con người
Cơ hội và rủi ro, chập chờn trước mắt
Còn đọng lại đâu đây, bao điều thưa nhặt?
Ẩn hiện vận đời, trong sắc nắng sáng tươi
*
Muốn sống thăng bằng, thì cứ phải đong đưa
Mơ ước của ta, ai là người thực hiện?
Nếu không phải tự mình dấn thân tận hiến
Mặc dòng đời trôi, bao sớm nắng chiều mưa
*
Ta đã thua người, ngay từ gốc thanh long
Từ con cá cơm khô, trái xoài, trái ổi
Nhưng đã biết căm thù, thì càng phải học
Dù làm mướn cho người, trên đất cha ông
*
Những mãnh ghép cuộc đời, loay hoay chưa xong
Khó khăn chung hơn nỗi niềm riêng bé nhỏ
Như trên đỉnh núi, tảng đá thần Sisyphus (1)
Hạnh phúc một Sát-na (2), rồi rơi xuống hư không
*
Đừng chắc lép đời thường, mô phỏng viễn vông
Như hạt cát quê, trở mình trong gió cuốn
Vẫn khát khao bãi bờ, có vầng trăng muộn
Chuyện đời, đâu lúc nào cũng phải cảm thông !
*
Tình nghĩa cứ quay theo điệu nhạc hoài mong
Ân tình cũ không quên, hận thù cũng vậy
Trong cơn lốc khát tiền, ruột mềm máu chảy
Xương máu bao đời, đâu phải để đếm đong
*
Nếu nợ nần, thế hệ này trả chưa xong
Thôi cũng đành, để thế hệ sau tính tiếp
Đừng vì nhân loại chung chung mà thỏa hiệp
Còn bao nhiêu điều nặng nợ với núi sông?
__________
(1) Thần thoại Hy Lạp: Thần Sisyphus muốn cho loài người bất tử, trói thần chết lại, nên bị các vị thần họp lại trừng phạt, phải đẩy tảng đá lên đỉnh núi, rồi nó lại rớt xuống, rồi lại đẩy lên, cứ như vậy, mãi mãi ...
(2) - Sát na (Kohana) Khái niệm của Phật giáo: Thời gian cực ngắn (một chớp mắt) một niệm tưởng 90 sát na
Đợi
Rất có thể em còn xõa tóc
Bên hiên xưa, khắc khoải quên chiều
Nắng tháng giêng, gãy giòn khô khốc
Ngày trôi mùa, ngắt ngứ tin yêu
*
Hoa cỏ ngập đường xa dịu vợi
Anh nổi trôi xây xước quê người
Bỗng chợt nhớ năm chờ, tháng đợi
Bến hoàng hôn, ráng đỏ thắm tươi
*
Của ngày giêng, quạnh đồng, lộng gió
Bên sông xanh ngăn ngắt, tiếng cười
Anh sẽ đến, điều gì bày tỏ ?
Dẫu muộn màng của tuổi năm mươi
*
Em vẫn trẻ trung, làn áo mỏng
Ngực phập phồng, trong nỗi giêng hai
Cánh cổng vắng, khép hờ, mở đóng
Thời gian khua, rụng chốt then cài
*
Nghe chao chát, tháng ngày đánh mất
Lời yêu xưa, lỏn lẻn, gọi mời
Thôi chấp hết, góc đời quăng quật
Để anh về, chiều muộn, em ơi...
Chông chênh
Giấu lòng, đắng đót truân chuyên
Chông chênh ký ức, bỏ quên bến đời
Sợi tình níu giữ rã rời
Đường quen, lối cũ rối bời hương xưa
Trộm
Lơ đãng gáo
Trần
Thân mịn
Huyễn hoặc trăng
Trắng cả vườn
Êm nghe
Trời ngưng gió nín
Lặng thầm
Trôi dấu còn vương ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét