Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2022

Gót chân lãng tử đã dừng bước phiêu du… - Hồi ức La Ngạc Thụy

 


 

(Trích trong tập thơ Trên Từng Dấu cũ của Hà Nhữ Uyên - Kỷ niệm một năm ngày mất của nhà thơ. Do nhóm thân hữu thực hiện. NXB Hội Nhà văn 2021)

 

(Viết cho hương linh Nguyễn Duy Khải)

Thế là mày đã ra đi thật rồi… Khải ơi!

Hơn 50 năm qua, từ ngày bọn mình mới tập tễnh làm thơ, rồi đăng báo… Hầu hết nhật báo ở Sài Gòn từ những năm 60 đều mở trang thơ và bọn mình đều có bài đăng, nhất là các báo Trắng Đen, Tin Sáng, Tia Sáng, Thời Đại Mới, Tiền Tuyến… và các tuần báo văn nghệ Khởi Hành, Áo Trắng, Mực Tím… Từ đấy bút nhóm Văn nghệ Lãng Tử ra đời tập hợp một số cây bút trẻ … Hà Nhữ Uyên là một trong số những cây bút đó với bút danh WH . Wũ Hoàng bên cạnh những cây bút Đơn Cô Tử, Thụy Vũ Đông Uyên, TT. Hồng Linh, Thái Hoàn Cầu, MP. Trường Giang Thủy, Trần Duyên Tưởng, Trần Đình Long… (Tây Ninh); Đơn Tâm Tử, Đơn Phương Tử, Đơn Trầm Tử… (Sài Gòn); Đơn Sầu Tử, Thanh Tâm, Cao Trang Kim (Ba Xuyên), Đơn Băng Tử (Cao Lãnh)… Còn nhiều nữa, nhưng hơn 50 năm qua không thể nào nhớ hết… Sau tập hợp thêm một số văn nghệ sĩ ở Tây Ninh cùng nhau xuất bản tập san Đất Đứng từ năm 1973…

 


Nguyễn Duy Khải là tên thật của nhà thơ WH. Wũ Hoàng (bút danh trước năm 1975) Hà Nhữ Uyên hiện nay… và anh đã ra đi về cõi vĩnh hằng vào lúc 14 giờ 30 ngày 26-8-2020 do cơn đau tim đột ngột… 

Sáng nay 28-8-2020 gia đình và thân hữu cùng đưa di thể của anh về an tang tại nghĩa địa Thái Bình. Tôi không thể đưa anh lần cuối vì sức khỏe kém… Ngồi nhà, bên máy tính, tôi cố lắng đọng tâm tư, lần tìm trong ký ức viết cho anh đôi dòng tưởng niệm…

Nguyễn Duy Khải quê ở An Giang, thi trượt tú tài phải nhập ngũ trong binh chủng không phi hành, hai năm sau giải phóng, anh trở về với ba lô thơ… Một thời gian sau anh được tuyển dụng vào Phòng Giáo dục Phú Khương với nhiệm vụ cán bộ thư viện và được cử đi học nghiệp vụ thư viện – thiết bị tại Hà Nội cùng với Vũ Miên Thảo hơn 3 tháng, sau chuyển sang làm kế toán cho tới ngày về hưu… Đời người của anh thật đơn giản, nhưng đời thơ thì trải dài suốt từ những năm 70 của thế kỷ trước cho đến ngày anh ra đi vĩnh viễn… Sự nghiệp thơ anh thật đồ sộ nhưng anh chưa xuất bản được tập thơ nào… Dù anh được kết nạp vào Hội Văn học Nghệ thuật Tây Ninh từ năm 1993, nhưng anh chưa một lần sinh hoạt, hội họp… Nguyên nhân thì có nhiều, nhưng nguyên nhân chính là anh không muốn lộ diện, không muốn ai biết mình làm thơ, viết văn… Khoảng 10 năm gần đây anh mới gởi thơ đăng báo Tây Ninh và tạp chí Văn nghệ Tây Ninh… ngoài ra thơ anh cũng được đăng nhiều ở các báo văn nghệ các tỉnh thành trên cả nước… Anh có năng khiếu làm thơ châm biếm…

Phải chăng, cõi ta bà đã báo trước nên mới đây, trong một dịp về thăm quê An Giang, đứng trước hàng cây trong công viên Nguyễn Du (TP. Long Xuyên, An Giang) anh đã lắng đọng:

Cảm ơn hàng cây già nua hoài niệm đứng trầm ngâm

 Bên hồ nước công viên xanh loăng quăng rơi chiếc lá

 Thềm chiều lắng tiếng chim nhàn nhã quá

 Tôi sảy tàn tro tìm bóng mát cội nguồn.

 

 Khải ơi… anh đã già nua và đã sảy tàn tro tìm bóng mát cội nguồn… Và:

Nắng dè sẻn làm sao cho đủ ấm

Ấy là tôi mượn cớ bước sau em- tôi chỉ bước một mình

Định như chàng Trịnh thầm thì bài “Hạ trắng…”

Mà không. Trong mắt em đã gọi nắng lung linh

 

Vậy đó, những ngày tháng qua thơ anh trầm lắng như báo trước hay chuẩn bị cho chuyến ra đi…

 

Đường dốc gập ghềnh thủng thẳng đi tôi không hề sợ vấp

Chỉ sợ vấp tim em rồi biết vịn chỗ nào?

Tuy không phải là cậu trai đôi mươi hấp ta hấp tấp

Nhưng trong cỗi cằn tôi nghe còn một chút xôn xao

 

….

 

Không thể đếm hết ngút ngàn sông thăm thẳm núi

Không thể trông mong thu ngắn quãng đường về

 

Bốn năm trước anh làm bài thơ “Khi em về”

 

*Khi em về

nhánh sông xưa bằng lặng

con sẻ nâu tha thẩn

ven chiều

tìm hạt thóc mồ côi

em cúi vớt bóng mình, vớt cả dòng ký ức chìm trôi

thuở yêu người ru yên tóc ngắn

con gió hoang đàng cũng lịch lãm nhịn nhường bàn tay anh trầm ấm

như lược mềm đan chải tóc em thơm

có đôi khi em ương bướng lẫy hờn

để được nép vào bờ vai anh rộng lượng

thầm thĩ đọc bài thơ tình có hoa vàng và bướm mộng

môi nguyên sơ luống cuống nụ hôn đầu

gieo mấy mùa

mầm nhớ mọc

nôn nao.

 

*Khi em về

như con sẻ nâu ướt mắt tương tư

thật thà săm soi triền lá cỏ

em vẫn xưa tóc ngắn chân trần đau từng viên cuội nhỏ

dỗ trái tim hoài mà đâu dễ bình an

gió từ đâu

có lẽ phía không anh

sỗ sàng hối hả

hậm hực giật phăng cánh diều tình ai thả

bay băng tít tắp cuối chân chiều

em vò nát câu thơ

có hoa tàn bướm rũ hồn xiêu

cùng bao nhiêu hoài niệm

thảy lên trời

tức tưởi.

 

Bao nhiêu hoài niệm anh thảy lên trời… tức tưởi… Giờ anh đã thật sự về trời để lại bao người thân yêu… tức tưởi… Khải ơi…

 

Thật sự, anh đã dừng chân “lãng tử”…

 

Viết trong ngày Nguyễn Duy Khải nằm xuống lòng đất (28.8.2020)

 

La Ngạc Thụy

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét