Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2022

NHẬT QUANG KIẾM PHỔ - Tiểu thuyết giả sử La Ngạc Thụy

 


 

CHƯƠNG NĂM

THU PHỤC NHÂN TÂM



KỲ 19:

 Ngũ quái Trương Tín vẫn đứng yên. Lão không nhìn thấy bốn bóng người quay nhanh mà lão chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bàn tính các con tính lách cách theo ngón tay lão.

Bỗng Tứ trụ tướng đồng thanh hét lên:

- Hãy nộp mạng ngay!

Bốn món binh khí chen nhau đập xuống đầu lão Ngũ quái nhanh như chớp giật. Chiêu thế của Tứ trụ tướng không một kẻ hở. Bóng bốn người quay nhanh chận mọi lối thoát bên trên bốn món binh khí thay nhau kềm chế. Nếu đón được hoặc tránh đỡ được món thứ nhất thì món thứ hai thứ ba lập tức tạo áp lực như mắc xích. Tình thế lão Ngũ quái nguy ngập đến cùng cực. Thế nhưng bỗng lão Ngũ quái gầm lên:

- Đâu dễ dàng thế!

Đồng thời chiếc bàn tính vung lên. Tám con tính vút ra bốn con đón đỡ bốn món vũ khí bốn con khác xẹt thẳng vào trọng huyệt của Tứ trụ tướng. Đòn phản công của lão Ngũ quái thật chuẩn xác xứng danh với lời đồn đãi của võ lâm giang hồ.

Tứ trụ tướng nghe cánh tay tê chồn đồng thời nghe nhói bên hông. Thế trận đột nhiên dừng lại ngay.

Tám ánh mắt kinh dị nhìn lão Ngũ quái. Tứ trụ tướng không ngờ còn có người thoát hiểm dưới thế trận Tứ trụ với chiêu thức " thiên la địa võng" mà còn đã thương được họ.

Tứ trụ tướng vận công kềm chế nội thương chứng tỏ nội lực họ đạt mức " đã thông nhâm đốc".

Lão Ngũ quái Trương Tín thoát hiểm nhưng nội lực của lão hao tổn khá nhiều. Lão âm thầm vận công phục hồi nội lực. Tám con tính theo đường dây mỏng như tơ nhưng thật chắc chắn bây giờ đã quay lại nằm yên trong chiếc bàn tính.

Lão biết mình khó đối phó nổi với Tứ trụ tướng lại thêm lão quan Triệu Gia Thần còn điềm nhiên tọa thị chưa ra tay.

Có thể thoát được cái chết hôm nay nhưng chắc chắn thân thể lão cũng không thể toàn vẹn bởi bốn món binh khí khá đặc biệt của Tứ trụ tướng. Đó là những đoản đao mà bề sống hình răng cưa mỗi răng cưa có đính từng vòng khoen tròn mỗi khi xuất chiêu tiếng khua của những vòng khoen đó kêu vang lên rổn rảng làm chấn động tinh thần của địch thủ đồng thời những vòng khoen đó khi cần thiết có thể bay ra trở thành những ám khí lợi hại hệt như những con tính trong chiếc bàn tính của lão Ngũ quái.

Vì hiểu được biến hóa của thế trận Tứ trụ nên lão Ngũ quái không bao giờ nhìn thẳng vào sự di chuyển của Tứ trụ tướng mà lão chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bàn tính trên tay mình.

Sau khi lấy lại nội lực Tứ trụ tướng xuất phát thế trận Tứ trụ bằng chiêu thức " Độc bộ tứ phương". Bốn bóng người đan chéo nhau bay qua đầu lão quái đồng thời luân phiên bốn vũ khí thay nhau điểm tới các yếu huyệt trên đầu và cổ lão Ngũ quái. Chiêu thức này hung hiểm hơn " Thiên la địa võng".

   Chiếc bàn tính cũng vung lên đón đỡ thật chuẩn xác. Một cạnh bàn tính đón đỡ chiêu thứ nhất tiếp tục quay sang cạnh thứ hai đón đỡ chiêu thứ hai và cứ thế bốn cạnh của chiếc bàn tính lần lượt đón đỡ bốn món vũ khí của Tứ trụ tướng thay nhau chém xuống. Đến chiêu cuối cùng nội lực giảm hẳn nên dù đón đỡ được bốn món binh khí lão Ngũ quái không còn đứng vững nữa mà té ngồi xuống đất mặt lão trắng bệch tay cầm bàn tính run lên không kềm chế được nữa.

Lão quan Triệu Gia Thần đứng bên ngoài bỗng thét lên:

- Sát!

Tứ trụ tướng vung tay bốn chiếc vòng trên mỗi đoản đao vút thẳng vào đầu cổ chân tay của lão Ngũ quái. Biết không thể nào đón đỡ được vì nội lực chưa kịp phục hồi. Lão Ngũ quái nhắm nghiền đôi mắt lại chờ đợi tử thần đến mang đi.

Nhưng! Bốn tiếng "choeng" vang lên. Bốn chiếc vòng bị bốn chiêc đũa từ trong quán bay ra chận lại và rơi xuống đất cứu thoát lao Ngũ quái trong đường tơ kẻ tóc.

Lão Ngũ quái Trương Tín mở bừng mắt ngạc nhiên. Ai đã cứu thoát mình? Võ công người này thật thần sầu. Lão nhìn chung quanh. Tất cả thực khách đều ra ngoài chứng kiến trận sát đấu. Nhìn tình thế của lão chủ quán quá ư nguy hiểm nhưng không một ai cảm thấy mình đủ sức can thiệp nên đành lấy mắt nhìn lão chủ quán sắp đi vào tử lộ.

Không nhìn thấy gã mặt sẹo. Lão nhìn vào trong quán vẫn thất gã mặt sẹo tay đang mân mê chiếc roi ngựa đầu ngọn roi vuốt thẳng.

Trong lúc đó lão quan Triệu Gia Thần bay vào trong quán quát hỏi:

- Cao nhân phương nào sao...

Nhưng lão bỗng sửng sốt ngưng ngang câu hỏi. Trước mắt lão là gã thanh niên mặt sẹo mà lần đầu tiên lão mới thấy mặt. Lão không thể tưởng nổi gã thanh niên ngồi đó có thể dùng bốn chiếc đũa ngăn chặn được bốn vòng khoen ám khí của Tứ trụ tướng.

Sau khi định thần lão quan gọi Tứ trụ tướng:

- Giết gã này trước giết lão quái sau.

Nghe tiếng gọi của lão quan. Tứ trụ tướng vội phi thân vào quán dàn hàng ngang trước mặt gã thanh niên mặt sẹo.

Vì thanh niên mặt sẹo ngồi dựa lưng vào vách quán nên Tứ trụ tướng không thể lập thế trận tứ trụ. Nhận thấy thế tứ trụ không thể sử dụng được nhưng lão quan Triệu GiaThần vẫn phát động trận chiến.

Thanh niên mặt sẹo không một chút sợ hãi vẫn điềm nhiên cúi đầu tay vẫn mân mê chiếc roi ngựa.

Lão quan và Tứ trụ không thể nhịn được thái độ khinh thường đó. Lão khoát tay:

- Giết!

Bốn thanh đoản đao chưa kịp vung lên đã rớt xuống nền quán kêu lên những tiếng "choeng" "rẻng" điếc tai. Tứ trụ tướng lão đảo lùi lại. Họ trợn mắt nhìn chiếc roi ngựa vẫn còn được thanh niên mặt sẹo mân mê. Hình như chiếc roi ngựa vẫn nằm yên trong bàn tay của thanh niên mặt sẹo. Thế nhưng bốn thanh đoản đao lại tuột khỏi tay của Tứ trụ tướng như chuyện thần kì.

Lão quan Triệu Gia Thần liên tưởng ngay đến chiêu thế "Nhật Quang Kiếm Tiên" mặt tái xám ra lệnh rút lui bỏ lại trên nền quán bốn thanh đoản đao.

Lão Ngũ quái Trương Tín và thực khách lao vào. Nhưng thanh niên mặt sẹo đã biến mất. Không ai nhìn thất gã thoát đi bằng lối nào?

Lão Ngũ quái Trương Tín nhận thấy hành động đơn độc kể từ bây giờ không có lợi sẽ nhận lãnh cái chết không toàn thây bất cứ lúc nào vì lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng không thể bỏ cuộc. Lão liền mời các thực khách ăn uống no say một bữa sau đó phân phát tiền cho bốn gã tửu bảo về quê làm ăn. Lão phóng hỏa thiêu rụi quán ăn. Nhìn ngọn lửa bùng cao lão Ngũ quái phóng mình đi mất dạng.

Còn thanh niên mặt sẹo không ai khác hơn là Lã Mai đã cải trang thực hiện kế sách  của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ. Chàng lợi dụng khoảnh khắc mọi người nhìn theo bọn lão quan rút lui vội dùng thân pháp "Long hình độc bộ" băng mình theo sau bọn lão như một bóng mờ.

Lã Mai nhắm hướng lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng thoát chạy mà theo sát phía sau. Anh cẩn thận để họ không phát giác. Mật lệnh của Bắc Bình Vương là ngăn chặn mọi tội ác do lão quan Triệu Gia Thần gây ra. Do đó anh phải bám theo họ như hình với bóng.

KỲ 20:

         Còn thanh niên mặt sẹo không ai khác hơn là Lã Mai đã cải trang thực hiện kế sách  của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ. Chàng lợi dụng khoảnh khắc mọi người nhìn theo bọn lão quan rút lui vội dùng thân pháp "Long hình độc bộ" băng mình theo sau bọn lão như một bóng mờ.

          Lã Mai nhắm hướng lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng thoát chạy mà theo sát phía sau. Anh cẩn thận để họ không phát giác. Mật lệnh của Bắc Bình Vương là ngăn chặn mọi tội ác do lão quan Triệu Gia Thần gây ra. Do đó anh phải bám theo họ như hình với bóng.

Lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng hốt hoảng thoát chạy không định hướng. Họ cứ băng mình chạy mãi. Lúc họ dừng lạo giữa một khoảng đất trống chung quanh thật hoang vắng. Từ lúc họ xâm nhập nước Nam nhiều sơn lam chướng khí này họ chưa từng chứng kiến hoặc đối đầu với thứ võ công lợi hại và nhanh tới mức không thể nhìn thấy chiêu thế xuất phát mà đã đánh rơi vũ khí của Tứ trụ tướng. Gã thanh niên mặt sẹo có liên quan gì đến Đệ nhất kiếm tiên mà theo lời đồn đại đã rơi xuống vực thẳm! Đất nước quái quỷ này sao mà nhiều nhân tài kiệt xuất đến thế? Lão nhận thấy khó thực hiện âm mưu tiêu diệt nhân tài võ học ở đất nước này theo chỉ dụ của hoàng thượng Mãn Thanh. Phải thay đổi ngay kế hoạch mới hòng thực hiện âm mưu do chính lão đề xuất.

Lão Triệu Gia Thần nhìn chung quanh. Lão yên tâm vì tứ bề vắng lặng. Tuy vậy lão vẫn nói vừa đủ nghe:

- Các ngươi tỏa ra triệu tập lực lượng của chúng ta đã xâm nhập từ trước. Mỗi người đi một hướng và nhớ hành động bí mật lưu ý gã thanh niên mặt sẹo.

Tứ trụ tướng thi hành mệnh lệnh như cái máy dùng thân pháp biến mình vào rừng cây.

Lã Mai không hiểu được âm mưu bọn chúng. Bỗng nhiên Tứ trụ tướng chia nhau đi đâu? Chẳng lẽ họ chia nhau truy sát Thất Kiệt Quái Nhân? Nếu hợp lại lập thế trận Tứ trụ thì Thất Kiệt Quái Nhân có thể đại bại nhưng riêng lẽ thì Tứ trụ tướng không thể nào chống chọi nổi?

Vậy thì bọn chúng đi đâu?

Phải điều tra cho rõ ngọn nguồn hòng kịp thời đối phó. Đối với bọn này không thể thu phục nhân tâm được mà phải làm cho bọn chúng nhụt chí từ bỏ âm mưu giết hại võ lâm nước ta. Nghĩ như thế nên Lã Mai quyết tâm thực hiện ngay. Chàng đưa tay lên vuốt mặt và vận công vết sẹo dài vắt từ mắt xuống đã biến mất trở thành một gã thanh niên bệnh hoạn mặt vàng như nghệ.

Từ trên ngọn cây Lã Mai nhẹ nhàng buông xuống như chiếc lá rơi trước mặt lão quan Triệu Gia Thần.

Lão quan Triệu Gia Thần giật nẩy mình lùi lại. Lão không tưởng nổi với trình độ võ công của lão mà không phát giác được kẻ rình rập đợi cho đến khi xuất hiện mới hay chứng tỏ khinh công gã thanh niên trước mặt cao tuyệt.

Lão càng sợ hãi hơn khi thấy chiêc roi ngựa được gã thanh niên bệnh hoạn cuốn cuốn trong đầu ngón tay trỏ.

Lão không hiểu trên đất nước này có bao nhiêu cao thủ sử dụng chiếc roi ngựa?

Trước đây chỉ có một người và đã rơi xuống vực sâu. Lão tưởng đã không còn áp lực nào đe dọa nữa. Nhưng từ sáng đến giờ lão đối mặt đến hai người. Gã mặt sẹo thì mân mê chiếc roi ngựa với ngọn roi thẳng đuột. Còn gã thanh niên có vẽ bệnh hoạn này lại cuốn đầu roi ngựa vào ngón tay trỏ. Còn bao nhiêu người luyện thành công Nhật Quang Kiếm Phổ?

Nhưng dù sao lão cũng là một đại quan của triều đình Mãn Thanh võ công cũng thuộc hàng cao thủ đởm lược có thừa. Qua mấy giây sửng sốt lão định thần hỏi:

- Ngươi đón đường ta với mục đích gì?

Lã Mai không trả lời mà hỏi lại:

- Nếu tại hạ không lầm thì lão là đại quan Triệu Gia Thần?

Lão ởm ờ:

- Phải  thì sao mà không phải thì sao?

Lã Mai đáp tỉnh bơ:

- Nếu phải thì Tứ trụ tướng đi đâu rồi? Lão và bọn họ chưa rời nhau một bước mà?

Lão quan gằn giọng:

- Nhà ngươi không cần biết!

Lã Mai vẫn nhẹ giọng:

- Khi tại hạ muốn biết thì lão không nói cũng không được!

Lão Triệu Gia Thần tức giận gầm lên:

- Thật lớn lối. Để xem ngươi có tài cán gì?

Lão rút soạt thanh kiếm bên lưng điểm vào mặt Lã Mai với chiêu thế thật thần tốc.

Chưa muốn dằn mặt lão vội. Lã Mai dùng thân pháp "Long hình độc bộ" né tránh.

Dường như đoán biết được Lã Mai sẽ né tránh nên thế kiếm vừa rồi chỉ là một hư chiêu khi Lã Mai vừa lạng người thanh kiếm vừa điểm tới bỗng phạt ngang đón tầm lạng tránh của Lã Mai chiêu thế thật dũng mãnh.

Lã Mai thầm khen kiếm pháp của lão quan Triệu Gia Thần cũng đã đạt đến mức ảo diệu. Nhưng lão không thể nào biết được thân pháp "Long hình độc bộ" bí truyền trong "Nhật Quang Kiếm Phổ" mức ảo diệu không thua kém " Lăng ba di bộ" của phái Nga Mi. Cho nên khi vừa lạng người Lã Mai đã soạt chân thân mình ngã tới trước tránh thoát ánh kiếm phạt ngang đồng thời chân đá tới thân hình ngã về sau uốn vòng thoát ra khỏi tầm kiếm cho dù lão có biến chiêu vẫn không thể chạm đến mình Lã Mai được.

Lã Mai đứng thẳng người nhìn vào đôi mắt lão:

- Nếu lão không nói thì đừng trách ta.

Lão Triệu Gia Thần biết đã gặp phải đối thủ lợi hại nhưng lão không thể khuất phục dễ dàng. Lã Mai không chờ lão trả lời nói tiếp:

- Chắc lão biết rõ uy lực của Nhật Quang Kiếm Tiên? Ta chưa ra tay vì muốn lão nói. Ta không nhiều lời nữa. Tùy lão chọn. Nói hay không?

Lão Triệu Gia Thần tiến thối lưỡng nan không biết hành động thế nào? Lão đành đáp ởm ờ:

- Bọn chúng đi làm nhiêm vụ.

Lã Mai cười mĩm hỏi:

- Có thế chứ! Nhưng nhiệm vụ gì?

Lão cố kéo dài thời gian:

- Tại sao ta phải nói với ngươi!

Lã Mai vẫn cuốn cuốn đầu ngọn roi nói:

- Tại vì ta muốn biết!

Lão vẫn chưa khuất phục;

- Không thể được.

Lã Mai chợt ngưng cười:

- Lão đừng kéo dài thời gian nữa. Cho dù Tứ trụ tướng có kịp trở lại cũng không thể nào là đối thủ của ta. Lão đừng hy vọng vô ích.

Bị nói trúng tim đen. Lão Triệu Gia Thần nóng mặt nói:

- Nhà ngươi làm gì được ta?

Lã Mai gằn giọng:

- Tại lão muốn uống rượu phạt.

Vừa dứt lời ngọn roi bỗng vút ra. Thanh kiếm trên tay lão chưa kịp phản ứng đã theo ngọn roi rời khỏi tay lão bay vút lên không.

Lão quan tái xám mặt. Lão không ngờ đường roi nhanh đế mức đó. Gã bệnh hoạn chưa có ý muốn giết lão nếu không đầu ngọn roi đã cắm thẳng vào yết hầu của lão. nhưng lão vẫn ngoan cố:

- Đừng hòng uy hiếp ta.

Lã Mai không nhịn được nữa:

- Nếu lão không nói ta đành phế bỏ nội lực của lão.

Nghe lời hăm dọa của Lã Mai lão rúng động tinh thần. Bất cứ võ lâm cao thủ nào cũng thà chết chứ không để bị phế võ công. Nhưng đối với gã thanh niên bệnh hoạn này gã nói là gã làm được. Thà nhịn nhục còn tìm đối sách khác.

Lão Triệu Gia Thần tỏ vẽ nghi ngờ:

- Lấy gì đảm bảo an toàn cho ta khi nói xong.

Lã Mai đoán biết lão sẽ đánh đòn tâm lý. Nhưng chàng nghĩ hạ nhục lão như thế là đủ rồi. Đường đường là một đại quan triều đình Mãn Thanh mà phải cúi đầu trước một thanh niên bệnh hoạn vô danh tiểu tốt. Nếu lời đồn này vang xa lão không còn mặt mũi nào nhìn võ lâm giang hồ nữa. Nghĩ vậy nên Lã Mai hứa:

- Nếu lão nói đúng sự thật ta hứa sẽ không đụng đến lông chân lão.

Biết không nói không được nên đành nói thật;

- Ta sai bọn chúng đi triệu tập thuộc hạ dưới quyền để đối phó với gã thanh niên mặt sẹo.

Nhìn ánh mắt lão Lã Mai biết lão nói thật nên khoát tay:

- Lão đi đi.

Lão quan Triệu Gia Thần như vừa hất tung được tảng đá nặng ngàn cân đè lên ngực. Lão thở phào:

- Mối nhục này ta sẽ trả lại gấp đôi.

Nói xong một câu gở thể diện. Lão tung người dùng khinh công lướt đi. Lão bỏ luôn thanh kiếm lệnh.

Khi bóng lão Triệu Gia Thần mất hút nhớ lại lời lão nói trong đầu Lã Mai hình thành một kế hoạch kế hoạch này phải gấp rút thực hiện ngay.

                                                                   @@@

KỲ 20:

         Còn thanh niên mặt sẹo không ai khác hơn là Lã Mai đã cải trang thực hiện kế sách  của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ. Chàng lợi dụng khoảnh khắc mọi người nhìn theo bọn lão quan rút lui vội dùng thân pháp "Long hình độc bộ" băng mình theo sau bọn lão như một bóng mờ.

          Lã Mai nhắm hướng lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng thoát chạy mà theo sát phía sau. Anh cẩn thận để họ không phát giác. Mật lệnh của Bắc Bình Vương là ngăn chặn mọi tội ác do lão quan Triệu Gia Thần gây ra. Do đó anh phải bám theo họ như hình với bóng.

Lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng hốt hoảng thoát chạy không định hướng. Họ cứ băng mình chạy mãi. Lúc họ dừng lạo giữa một khoảng đất trống chung quanh thật hoang vắng. Từ lúc họ xâm nhập nước Nam nhiều sơn lam chướng khí này họ chưa từng chứng kiến hoặc đối đầu với thứ võ công lợi hại và nhanh tới mức không thể nhìn thấy chiêu thế xuất phát mà đã đánh rơi vũ khí của Tứ trụ tướng. Gã thanh niên mặt sẹo có liên quan gì đến Đệ nhất kiếm tiên mà theo lời đồn đại đã rơi xuống vực thẳm! Đất nước quái quỷ này sao mà nhiều nhân tài kiệt xuất đến thế? Lão nhận thấy khó thực hiện âm mưu tiêu diệt nhân tài võ học ở đất nước này theo chỉ dụ của hoàng thượng Mãn Thanh. Phải thay đổi ngay kế hoạch mới hòng thực hiện âm mưu do chính lão đề xuất.

Lão Triệu Gia Thần nhìn chung quanh. Lão yên tâm vì tứ bề vắng lặng. Tuy vậy lão vẫn nói vừa đủ nghe:

- Các ngươi tỏa ra triệu tập lực lượng của chúng ta đã xâm nhập từ trước. Mỗi người đi một hướng và nhớ hành động bí mật lưu ý gã thanh niên mặt sẹo.

Tứ trụ tướng thi hành mệnh lệnh như cái máy dùng thân pháp biến mình vào rừng cây.

Lã Mai không hiểu được âm mưu bọn chúng. Bỗng nhiên Tứ trụ tướng chia nhau đi đâu? Chẳng lẽ họ chia nhau truy sát Thất Kiệt Quái Nhân? Nếu hợp lại lập thế trận Tứ trụ thì Thất Kiệt Quái Nhân có thể đại bại nhưng riêng lẽ thì Tứ trụ tướng không thể nào chống chọi nổi?

Vậy thì bọn chúng đi đâu?

Phải điều tra cho rõ ngọn nguồn hòng kịp thời đối phó. Đối với bọn này không thể thu phục nhân tâm được mà phải làm cho bọn chúng nhụt chí từ bỏ âm mưu giết hại võ lâm nước ta. Nghĩ như thế nên Lã Mai quyết tâm thực hiện ngay. Chàng đưa tay lên vuốt mặt và vận công vết sẹo dài vắt từ mắt xuống đã biến mất trở thành một gã thanh niên bệnh hoạn mặt vàng như nghệ.

Từ trên ngọn cây Lã Mai nhẹ nhàng buông xuống như chiếc lá rơi trước mặt lão quan Triệu Gia Thần.

Lão quan Triệu Gia Thần giật nẩy mình lùi lại. Lão không tưởng nổi với trình độ võ công của lão mà không phát giác được kẻ rình rập đợi cho đến khi xuất hiện mới hay chứng tỏ khinh công gã thanh niên trước mặt cao tuyệt.

Lão càng sợ hãi hơn khi thấy chiêc roi ngựa được gã thanh niên bệnh hoạn cuốn cuốn trong đầu ngón tay trỏ.

Lão không hiểu trên đất nước này có bao nhiêu cao thủ sử dụng chiếc roi ngựa?

Trước đây chỉ có một người và đã rơi xuống vực sâu. Lão tưởng đã không còn áp lực nào đe dọa nữa. Nhưng từ sáng đến giờ lão đối mặt đến hai người. Gã mặt sẹo thì mân mê chiếc roi ngựa với ngọn roi thẳng đuột. Còn gã thanh niên có vẽ bệnh hoạn này lại cuốn đầu roi ngựa vào ngón tay trỏ. Còn bao nhiêu người luyện thành công Nhật Quang Kiếm Phổ?

Nhưng dù sao lão cũng là một đại quan của triều đình Mãn Thanh võ công cũng thuộc hàng cao thủ đởm lược có thừa. Qua mấy giây sửng sốt lão định thần hỏi:

- Ngươi đón đường ta với mục đích gì?

Lã Mai không trả lời mà hỏi lại:

- Nếu tại hạ không lầm thì lão là đại quan Triệu Gia Thần?

Lão ởm ờ:

- Phải  thì sao mà không phải thì sao?

Lã Mai đáp tỉnh bơ:

- Nếu phải thì Tứ trụ tướng đi đâu rồi? Lão và bọn họ chưa rời nhau một bước mà?

Lão quan gằn giọng:

- Nhà ngươi không cần biết!

Lã Mai vẫn nhẹ giọng:

- Khi tại hạ muốn biết thì lão không nói cũng không được!

Lão Triệu Gia Thần tức giận gầm lên:

- Thật lớn lối. Để xem ngươi có tài cán gì?

Lão rút soạt thanh kiếm bên lưng điểm vào mặt Lã Mai với chiêu thế thật thần tốc.

Chưa muốn dằn mặt lão vội. Lã Mai dùng thân pháp "Long hình độc bộ" né tránh.

Dường như đoán biết được Lã Mai sẽ né tránh nên thế kiếm vừa rồi chỉ là một hư chiêu khi Lã Mai vừa lạng người thanh kiếm vừa điểm tới bỗng phạt ngang đón tầm lạng tránh của Lã Mai chiêu thế thật dũng mãnh.

Lã Mai thầm khen kiếm pháp của lão quan Triệu Gia Thần cũng đã đạt đến mức ảo diệu. Nhưng lão không thể nào biết được thân pháp "Long hình độc bộ" bí truyền trong "Nhật Quang Kiếm Phổ" mức ảo diệu không thua kém " Lăng ba di bộ" của phái Nga Mi. Cho nên khi vừa lạng người Lã Mai đã soạt chân thân mình ngã tới trước tránh thoát ánh kiếm phạt ngang đồng thời chân đá tới thân hình ngã về sau uốn vòng thoát ra khỏi tầm kiếm cho dù lão có biến chiêu vẫn không thể chạm đến mình Lã Mai được.

Lã Mai đứng thẳng người nhìn vào đôi mắt lão:

- Nếu lão không nói thì đừng trách ta.

Lão Triệu Gia Thần biết đã gặp phải đối thủ lợi hại nhưng lão không thể khuất phục dễ dàng. Lã Mai không chờ lão trả lời nói tiếp:

- Chắc lão biết rõ uy lực của Nhật Quang Kiếm Tiên? Ta chưa ra tay vì muốn lão nói. Ta không nhiều lời nữa. Tùy lão chọn. Nói hay không?

Lão Triệu Gia Thần tiến thối lưỡng nan không biết hành động thế nào? Lão đành đáp ởm ờ:

- Bọn chúng đi làm nhiêm vụ.

Lã Mai cười mĩm hỏi:

- Có thế chứ! Nhưng nhiệm vụ gì?

Lão cố kéo dài thời gian:

- Tại sao ta phải nói với ngươi!

Lã Mai vẫn cuốn cuốn đầu ngọn roi nói:

- Tại vì ta muốn biết!

Lão vẫn chưa khuất phục;

- Không thể được.

Lã Mai chợt ngưng cười:

- Lão đừng kéo dài thời gian nữa. Cho dù Tứ trụ tướng có kịp trở lại cũng không thể nào là đối thủ của ta. Lão đừng hy vọng vô ích.

Bị nói trúng tim đen. Lão Triệu Gia Thần nóng mặt nói:

- Nhà ngươi làm gì được ta?

Lã Mai gằn giọng:

- Tại lão muốn uống rượu phạt.

Vừa dứt lời ngọn roi bỗng vút ra. Thanh kiếm trên tay lão chưa kịp phản ứng đã theo ngọn roi rời khỏi tay lão bay vút lên không.

Lão quan tái xám mặt. Lão không ngờ đường roi nhanh đế mức đó. Gã bệnh hoạn chưa có ý muốn giết lão nếu không đầu ngọn roi đã cắm thẳng vào yết hầu của lão. nhưng lão vẫn ngoan cố:

- Đừng hòng uy hiếp ta.

Lã Mai không nhịn được nữa:

- Nếu lão không nói ta đành phế bỏ nội lực của lão.

Nghe lời hăm dọa của Lã Mai lão rúng động tinh thần. Bất cứ võ lâm cao thủ nào cũng thà chết chứ không để bị phế võ công. Nhưng đối với gã thanh niên bệnh hoạn này gã nói là gã làm được. Thà nhịn nhục còn tìm đối sách khác.

Lão Triệu Gia Thần tỏ vẽ nghi ngờ:

- Lấy gì đảm bảo an toàn cho ta khi nói xong.

Lã Mai đoán biết lão sẽ đánh đòn tâm lý. Nhưng chàng nghĩ hạ nhục lão như thế là đủ rồi. Đường đường là một đại quan triều đình Mãn Thanh mà phải cúi đầu trước một thanh niên bệnh hoạn vô danh tiểu tốt. Nếu lời đồn này vang xa lão không còn mặt mũi nào nhìn võ lâm giang hồ nữa. Nghĩ vậy nên Lã Mai hứa:

- Nếu lão nói đúng sự thật ta hứa sẽ không đụng đến lông chân lão.

Biết không nói không được nên đành nói thật;

- Ta sai bọn chúng đi triệu tập thuộc hạ dưới quyền để đối phó với gã thanh niên mặt sẹo.

Nhìn ánh mắt lão Lã Mai biết lão nói thật nên khoát tay:

- Lão đi đi.

Lão quan Triệu Gia Thần như vừa hất tung được tảng đá nặng ngàn cân đè lên ngực. Lão thở phào:

- Mối nhục này ta sẽ trả lại gấp đôi.

Nói xong một câu gở thể diện. Lão tung người dùng khinh công lướt đi. Lão bỏ luôn thanh kiếm lệnh.

Khi bóng lão Triệu Gia Thần mất hút nhớ lại lời lão nói trong đầu Lã Mai hình thành một kế hoạch kế hoạch này phải gấp rút thực hiện ngay.

                                                                   @@@

KỲ 20:

         Còn thanh niên mặt sẹo không ai khác hơn là Lã Mai đã cải trang thực hiện kế sách  của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ. Chàng lợi dụng khoảnh khắc mọi người nhìn theo bọn lão quan rút lui vội dùng thân pháp "Long hình độc bộ" băng mình theo sau bọn lão như một bóng mờ.

          Lã Mai nhắm hướng lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng thoát chạy mà theo sát phía sau. Anh cẩn thận để họ không phát giác. Mật lệnh của Bắc Bình Vương là ngăn chặn mọi tội ác do lão quan Triệu Gia Thần gây ra. Do đó anh phải bám theo họ như hình với bóng.

Lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng hốt hoảng thoát chạy không định hướng. Họ cứ băng mình chạy mãi. Lúc họ dừng lạo giữa một khoảng đất trống chung quanh thật hoang vắng. Từ lúc họ xâm nhập nước Nam nhiều sơn lam chướng khí này họ chưa từng chứng kiến hoặc đối đầu với thứ võ công lợi hại và nhanh tới mức không thể nhìn thấy chiêu thế xuất phát mà đã đánh rơi vũ khí của Tứ trụ tướng. Gã thanh niên mặt sẹo có liên quan gì đến Đệ nhất kiếm tiên mà theo lời đồn đại đã rơi xuống vực thẳm! Đất nước quái quỷ này sao mà nhiều nhân tài kiệt xuất đến thế? Lão nhận thấy khó thực hiện âm mưu tiêu diệt nhân tài võ học ở đất nước này theo chỉ dụ của hoàng thượng Mãn Thanh. Phải thay đổi ngay kế hoạch mới hòng thực hiện âm mưu do chính lão đề xuất.

Lão Triệu Gia Thần nhìn chung quanh. Lão yên tâm vì tứ bề vắng lặng. Tuy vậy lão vẫn nói vừa đủ nghe:

- Các ngươi tỏa ra triệu tập lực lượng của chúng ta đã xâm nhập từ trước. Mỗi người đi một hướng và nhớ hành động bí mật lưu ý gã thanh niên mặt sẹo.

Tứ trụ tướng thi hành mệnh lệnh như cái máy dùng thân pháp biến mình vào rừng cây.

Lã Mai không hiểu được âm mưu bọn chúng. Bỗng nhiên Tứ trụ tướng chia nhau đi đâu? Chẳng lẽ họ chia nhau truy sát Thất Kiệt Quái Nhân? Nếu hợp lại lập thế trận Tứ trụ thì Thất Kiệt Quái Nhân có thể đại bại nhưng riêng lẽ thì Tứ trụ tướng không thể nào chống chọi nổi?

Vậy thì bọn chúng đi đâu?

Phải điều tra cho rõ ngọn nguồn hòng kịp thời đối phó. Đối với bọn này không thể thu phục nhân tâm được mà phải làm cho bọn chúng nhụt chí từ bỏ âm mưu giết hại võ lâm nước ta. Nghĩ như thế nên Lã Mai quyết tâm thực hiện ngay. Chàng đưa tay lên vuốt mặt và vận công vết sẹo dài vắt từ mắt xuống đã biến mất trở thành một gã thanh niên bệnh hoạn mặt vàng như nghệ.

Từ trên ngọn cây Lã Mai nhẹ nhàng buông xuống như chiếc lá rơi trước mặt lão quan Triệu Gia Thần.

Lão quan Triệu Gia Thần giật nẩy mình lùi lại. Lão không tưởng nổi với trình độ võ công của lão mà không phát giác được kẻ rình rập đợi cho đến khi xuất hiện mới hay chứng tỏ khinh công gã thanh niên trước mặt cao tuyệt.

Lão càng sợ hãi hơn khi thấy chiêc roi ngựa được gã thanh niên bệnh hoạn cuốn cuốn trong đầu ngón tay trỏ.

Lão không hiểu trên đất nước này có bao nhiêu cao thủ sử dụng chiếc roi ngựa?

Trước đây chỉ có một người và đã rơi xuống vực sâu. Lão tưởng đã không còn áp lực nào đe dọa nữa. Nhưng từ sáng đến giờ lão đối mặt đến hai người. Gã mặt sẹo thì mân mê chiếc roi ngựa với ngọn roi thẳng đuột. Còn gã thanh niên có vẽ bệnh hoạn này lại cuốn đầu roi ngựa vào ngón tay trỏ. Còn bao nhiêu người luyện thành công Nhật Quang Kiếm Phổ?

Nhưng dù sao lão cũng là một đại quan của triều đình Mãn Thanh võ công cũng thuộc hàng cao thủ đởm lược có thừa. Qua mấy giây sửng sốt lão định thần hỏi:

- Ngươi đón đường ta với mục đích gì?

Lã Mai không trả lời mà hỏi lại:

- Nếu tại hạ không lầm thì lão là đại quan Triệu Gia Thần?

Lão ởm ờ:

- Phải  thì sao mà không phải thì sao?

Lã Mai đáp tỉnh bơ:

- Nếu phải thì Tứ trụ tướng đi đâu rồi? Lão và bọn họ chưa rời nhau một bước mà?

Lão quan gằn giọng:

- Nhà ngươi không cần biết!

Lã Mai vẫn nhẹ giọng:

- Khi tại hạ muốn biết thì lão không nói cũng không được!

Lão Triệu Gia Thần tức giận gầm lên:

- Thật lớn lối. Để xem ngươi có tài cán gì?

Lão rút soạt thanh kiếm bên lưng điểm vào mặt Lã Mai với chiêu thế thật thần tốc.

Chưa muốn dằn mặt lão vội. Lã Mai dùng thân pháp "Long hình độc bộ" né tránh.

Dường như đoán biết được Lã Mai sẽ né tránh nên thế kiếm vừa rồi chỉ là một hư chiêu khi Lã Mai vừa lạng người thanh kiếm vừa điểm tới bỗng phạt ngang đón tầm lạng tránh của Lã Mai chiêu thế thật dũng mãnh.

Lã Mai thầm khen kiếm pháp của lão quan Triệu Gia Thần cũng đã đạt đến mức ảo diệu. Nhưng lão không thể nào biết được thân pháp "Long hình độc bộ" bí truyền trong "Nhật Quang Kiếm Phổ" mức ảo diệu không thua kém " Lăng ba di bộ" của phái Nga Mi. Cho nên khi vừa lạng người Lã Mai đã soạt chân thân mình ngã tới trước tránh thoát ánh kiếm phạt ngang đồng thời chân đá tới thân hình ngã về sau uốn vòng thoát ra khỏi tầm kiếm cho dù lão có biến chiêu vẫn không thể chạm đến mình Lã Mai được.

Lã Mai đứng thẳng người nhìn vào đôi mắt lão:

- Nếu lão không nói thì đừng trách ta.

Lão Triệu Gia Thần biết đã gặp phải đối thủ lợi hại nhưng lão không thể khuất phục dễ dàng. Lã Mai không chờ lão trả lời nói tiếp:

- Chắc lão biết rõ uy lực của Nhật Quang Kiếm Tiên? Ta chưa ra tay vì muốn lão nói. Ta không nhiều lời nữa. Tùy lão chọn. Nói hay không?

Lão Triệu Gia Thần tiến thối lưỡng nan không biết hành động thế nào? Lão đành đáp ởm ờ:

- Bọn chúng đi làm nhiêm vụ.

Lã Mai cười mĩm hỏi:

- Có thế chứ! Nhưng nhiệm vụ gì?

Lão cố kéo dài thời gian:

- Tại sao ta phải nói với ngươi!

Lã Mai vẫn cuốn cuốn đầu ngọn roi nói:

- Tại vì ta muốn biết!

Lão vẫn chưa khuất phục;

- Không thể được.

Lã Mai chợt ngưng cười:

- Lão đừng kéo dài thời gian nữa. Cho dù Tứ trụ tướng có kịp trở lại cũng không thể nào là đối thủ của ta. Lão đừng hy vọng vô ích.

Bị nói trúng tim đen. Lão Triệu Gia Thần nóng mặt nói:

- Nhà ngươi làm gì được ta?

Lã Mai gằn giọng:

- Tại lão muốn uống rượu phạt.

Vừa dứt lời ngọn roi bỗng vút ra. Thanh kiếm trên tay lão chưa kịp phản ứng đã theo ngọn roi rời khỏi tay lão bay vút lên không.

Lão quan tái xám mặt. Lão không ngờ đường roi nhanh đế mức đó. Gã bệnh hoạn chưa có ý muốn giết lão nếu không đầu ngọn roi đã cắm thẳng vào yết hầu của lão. nhưng lão vẫn ngoan cố:

- Đừng hòng uy hiếp ta.

Lã Mai không nhịn được nữa:

- Nếu lão không nói ta đành phế bỏ nội lực của lão.

Nghe lời hăm dọa của Lã Mai lão rúng động tinh thần. Bất cứ võ lâm cao thủ nào cũng thà chết chứ không để bị phế võ công. Nhưng đối với gã thanh niên bệnh hoạn này gã nói là gã làm được. Thà nhịn nhục còn tìm đối sách khác.

Lão Triệu Gia Thần tỏ vẽ nghi ngờ:

- Lấy gì đảm bảo an toàn cho ta khi nói xong.

Lã Mai đoán biết lão sẽ đánh đòn tâm lý. Nhưng chàng nghĩ hạ nhục lão như thế là đủ rồi. Đường đường là một đại quan triều đình Mãn Thanh mà phải cúi đầu trước một thanh niên bệnh hoạn vô danh tiểu tốt. Nếu lời đồn này vang xa lão không còn mặt mũi nào nhìn võ lâm giang hồ nữa. Nghĩ vậy nên Lã Mai hứa:

- Nếu lão nói đúng sự thật ta hứa sẽ không đụng đến lông chân lão.

Biết không nói không được nên đành nói thật;

- Ta sai bọn chúng đi triệu tập thuộc hạ dưới quyền để đối phó với gã thanh niên mặt sẹo.

Nhìn ánh mắt lão Lã Mai biết lão nói thật nên khoát tay:

- Lão đi đi.

Lão quan Triệu Gia Thần như vừa hất tung được tảng đá nặng ngàn cân đè lên ngực. Lão thở phào:

- Mối nhục này ta sẽ trả lại gấp đôi.

Nói xong một câu gở thể diện. Lão tung người dùng khinh công lướt đi. Lão bỏ luôn thanh kiếm lệnh.

Khi bóng lão Triệu Gia Thần mất hút nhớ lại lời lão nói trong đầu Lã Mai hình thành một kế hoạch kế hoạch này phải gấp rút thực hiện ngay.

                                                                   @@@

KỲ 21:

 Trong hang đá giữa lưng chừng Ngũ Hành Sơn là nơi họp bí mật của Thất Kiệt Quái Nhân.

Đêm nay trời tối đen. Khoảng canh hai. Nơi hang động đó dưới ánh đèn dầu leo lét bập bùng. Thất Kiệt Quái Nhân ngồi theo vị trí từng người. Chưa ai nói một lời nào.

         Không gian yên ắng đến ngộp thở. Tứ quái Trần Tam lão đầu đà không còn chịu nổi nữa. Lão lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:

- Quyết định đi lão già thọt.

Ngũ quái Trương Tín ngăn lại:

- Đừng nói nữa lão đầu đà. Đây là vấn đề hệ trọng phải suy nghĩ cho chín chắn.

Tam quái Vô Ưu nói:

- Theo ta thì không cần nghĩ ngợi gì cả cứ giữ nguyên mục đích ban đầu.

Thất Quái Gia Phong hỏi:

- Lão ngoan đồng muốn truy tìm Lac Hồng Thần Kiếm à?

Tam quái Vô Ưu bực tức:

- Gã học trò đừng chọc tức ta!

Lục quái Ngưu Tuấn nói:

- Chẳng lẽ Thất Kiệt Quái Nhân thân bại danh liệt ở đây sao?

Nhị quái Đoàn Thụ cười vang:

- Lão già mù nản chí rồi sao?

Lục quái Ngưu Tuấn bẻ ngang :

- Lão ăn mày! Lão hơn gì ta.

Nhất quái Triệu Khuất Vân từ đầu yên lặng lắng nghe hết những lời tranh cãi. Lão thận trọng nói:

- Theo lời của lão chủ quán thì thế trận Tứ trụ nguy hiểm thật. Lão đề nghị chúng ta không hành động đơn độc nữa vì lão quan Triệu Gia Thần không thể nào để chúng ta yên. Nếu không có gã thanh niên mặt sẹo thì lão chủ quán đã bị sát hại. Nhật Quang Kiếm Tiên thật kinh người nhưng kiếm phổ đã rơi xuống vực sâu cả bọn ta chưa một ai dám mạo hiểm xuống đó. Tại sao gã mặt sẹo sử dụng được? Đây là vấn đề quan trọng. Theo ta thì Đệ nhất kiếm tiên rơi xuống vực sâu là không có thật. Vì nếu kiếm phổ tuyệt tích theo Nhật Quang Kiếm Tiên thì ai truyền thụ võ công cho gã mặt sẹo? Nhưng muốn đoạt kiếm phổ trong tay gã này còn khó hơn lên trời. Vì gã học trò và lão chủ quán liên công mà đã nếm mùi thất bại nếu Đệ nhất kiếm tiên hạ thủ chẳng lưu tình. Nhưng có một điều ta không hiểu là Đệ nhất kiếm tiên tại sao lại cứu chúng ta. Đây là một câu hỏi thật khó trả lời...

Nhị  quái  Đoàn Thụ cướp lời:

- Lão già thọt cứ lần khần mãi. Nói mẹ đi. Bây giờ nên làm gì? Ở đó cứ khó khó mãi...!

Thất  quái  Gia Phong chặn ngang:

- Lão ăn mày quen thói đánh chó. Để cho lão bang chủ nói.

Nhất quái nhìn mọi người nói tiếp tục:

- Chúng ta không thể hợp công được vì từ trước đến nay chúng ta đơn độc quen rồi. Cùng đi với nhau chỉ để gây gổ nhau mà chẳng có lợi ích gì. Đoạt kiếm phổ thì ngoài khả năng của chúng ta. Cho nên ta quyết định giải tán môn phái mỗi người tìm nơi ẩn cư rèn luyện thêm võ công hoặc tìm môn đồ truyền thụ võ công để 18 năm sau theo quy ước trở về Hoa Sơn luận võ  chọn người chấn hưng bang phái...

Nhị quái bực tức:

- Rõ thúi không chịu được!

Tất cả năm quái đồng thanh :

- Tầm bậy hết sức.

Thất quái Gia Phong nói thêm:

- Thà chết chứ không ẩn dật!

Nhất quái chợt cười vang:

- Tốt! Tốt! Giờ ra lệnh. Tất cả vẫn hành động đơn phương nhưng dẹp bỏ sĩ diện hão không ngoan ngoãn để Tứ trụ tướng bao vây lập thành thế trận. Rút kinh nghiệm của thanh niên mặt sẹo. Tứ trụ tướng muốn giết hại chúng ta không phải dễ dàng. Đồng thời cứ nghe ngóng tin tức của kiếm phổ nếu có thời cơ chúng ta sẽ toại nguyện.

Tất cả đồng loạt nói:

- Như thế mới được chứ! Lão già thọt xứng đáng là bang chủ. Bái phục! Bái phục!

Cả bọn cười vang sau khi những vướng mắc trong lòng đã được giải quyết.

                                                     @@@

Lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng cùng mười cao thủ Trung nguyên đang dùng khinh công lướt trên các tàng cây nhắm hướng Ngũ Hành Sơn thẳng tiến.

Lần này lão quan Triệu Gia Thần quyết diệt bằng được Thất Kiệt Quái Nhân nên huy động hết những cao thủ bậc nhất có mặt ở nước Nam. Lão hy vọng với lực lượng này cho dù gã mặt sẹo hay gã bệnh hoạn có xuất chiêu cũng không thể nào sát hại đồng loạt hết được. Lão sẽ lợi dụng đà roi vừa dứt sẽ xuất chiêu tấn công ngay nhất thiết sẽ triệt hạ được địch thủ nên lão có vẽ hăm hở.

Đến chân núi Ngũ Hành cả bọn dừng lại nghe ngóng. Lão quan nói:

- Theo tin báo. Thất Kiệt Quái Nhân vừa hợp mặt tại lưng chừng núi và chưa xuống núi. Tất cả hãy tìm nơi ẩn mình và theo dõi mọi  động tĩnh.

Dứt lời lão khoát tay. Cả bọn tung người tìm nơi ẩn nấp.

Đúng như phán đoán của lão quan Triệu Gia Thần. Thất Kiệt Quái Nhân chưa xuống núi vì sau khi bàn luận và dứt khoát thái độ cả bọn cùng nhau liên hoan và cuối cùng bảy lão say khướt và lăn ra ngủ như chết.

Vì là hang đá bí mật trong muôn ngàn hang đá nên bảy lão an tâm không e dè gì cả.

Trời gần đúng ngọ Thất Kiệt Quái Nhân mới tỉnh ngủ. Nhất quái ra lệnh xuống núi đúng lúc lão quan Triệu Gia Thần vừa tới nơi.

Khi vừa xuống chân núi dự định giải tán. Bỗng lão Nhất quái Triệu Khuất Vân đưa tay ngăn lại:

- Bọn Triệu Gia Thần đã bao vây quanh chân núi. Khi còn ở trên cao ta thấy có nhiều bóng người di động. Ta nghĩ vì quá lo nghĩ mà mắt ta hoa lên. Giờ thì đã khẳng định vì lũ chim thường ngày đã vắng bóng. Chứng tỏ chúng sợ hãi và tìm chỗ trú thân khác. Các lão nên thận trọng.

Lục quái Ngưu Tuấn khẻ nói:

- Lần đầu tiên chúng ta thử hợp công xem sao?

Cả bọn đồng thanh:

- Đúng đó!

Nhất quái phất tay:

- Xuống! Nhớ dàn hàng ngang.

Thất Kiệt Quái Nhân vừa đặt chân xuống khoảng đất trống bỗng nhiên có tiếng cười ha hả vang lên:

- Ha ha! Thất Kiệt Quái Nhân đã chui đầu vào rọ. Hôm nay đừng hòng thoát khỏi tay bọn ta.

Mười lăm bóng người từ mọi nơi phóng ra bao vây Thất Kiệt Quái Nhân vào giữa. Vì Thất Kiệt Quái Nhân dàn hàng ngang cách nhau hai mét nên vòng vây khá rộng. Bọn Triệu Gia Thần đứng rải rác khó liên kết vời nhau khi tấn công. Tứ trụ tướng cũng không thể nào bày thế trận được. Dù thấy hơi bất lợi nhưng Triệu Gia Thần vẫn tin vào võ công của các cao thủ và phe lão đông người hơn.

Lão nhướng mắt nhìn Thất Kiệt Quái Nhân:

- Giờ bọn ngươi có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi. Bọn ngươi có gì trăn trối không?

Thất quái Gia Phong cười cợt phe phẩy chiếc quạt:

- Để xem mèo nào cắn mĩu nào!

Ngũ quái Trương Tín lách cách chiếc bàn tính:

- Rõ thúi!

Lục quái Ngưu Tuấn quơ gậy:

- Bọn ngu ngốc!

Tứ quái Trần Tam hươi thiết trượng:

- Con gì sủa thế!

Nhị quái Đoàn Thụ cử đã cẩu bổng:

- Đồ chó chết!

Tam quái Vô Ưu nhảy choi choi:

- Ở đâu? Đập nó đi!

KỲ 22:

Nhất quái Triệu Khuất Vân nhúng gậy hất hàm hỏi lão quan Triệu Gia Thần:

- Ta nhớ không lầm thì giữa chúng ta không có thù hằn gì nhau. Tại sao có cảnh ngày hôm nay?

         Lão quan Triệu Gia Thần nhếch mép:

- Tại vì bọn ngươi bất tuân chỉ dụ.

Nhất quái vẫn điềm tĩnh hỏi:

- Chỉ dụ gì?

Lão quan tức tối:

- Đừng giả bộ nữa. Bọn ngươi đã nhận vàng bạc của triều đình để thực hiện nhiệm vụ. Nhưng từ ngày sang đây bọn ngươi không làm gì cả.

Nhất quái ra vẽ suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi:

- Nhiệm vụ gì?

Lão quan nói:

- Chỉ dụ của hoàng thượng là sát hại dần cao thủ nước Nam để dọn đường cho đại quân sang xâm chiếm.

Nhất quái vẫn làm như chưa hiểu:

- Bọn ta đã tiêu diệt hơn hai mươi cao thủ nước Nam cả bọn Tứ Khách Lâm. Tại sao còn cho là bọn ta chưa thực hiện chỉ dụ!

Lão quan Triệu Gia Thần nhất thời đớ lưỡi:

- Không đúng! Vì đó là do hành động của ta.

Nhất quái khinh khỉnh:

- Vậy là rõ rồi. Lão đã lợi dụng uy danh của bọn ta mà làm chuyện sằng bậy. Như thế là vi phạm quy ước. Thất Kiệt Quái Nhân căn cứ vào đó hủy bỏ không kết hợp nữa.

Lão quan Triệu Gia Thần cứng họng. Nhưng lão vẫn cười gằn:

- Đừng nói nhiều. Ai chống lại chỉ dụ của hoàng thượng là phạm tội khi quân. Tội đó phải chết.

Lão khoát tay ra hiệu. Tất cả các cao thủ rút khí giới tổ chức tấn công.

Tứ trụ tướng còn hận chưa sát hại được lão chủ quán nên hươi đoản đao nhảy đến lão Ngũ quái. Lão chủ quán vội phi thân bay ra ngoài đáp xuống dựa lưng vào một cây cổ thụ to hơn hai người ôm. Tứ trụ tướng chỉ quây vòng trước mặt uy thế trận giảm đi một nữa.

Lão quan Triệu Gia Thần rất uất hận lão Nhất quái Triệu Khuất Vân nên khoa kiếm đối đầu với lão già thọt.

Còn năm quái còn lại một chọi hai với mười cao thủ còn lại. Trận chiến chia làm bảy nhóm quần nhau ác liệt.

Lợi thế có vẽ nghiêng về bọn lão quan Triệu Gia Thần mà nguy kịch nhất là lão chủ quán một mình chiến đấu với Tứ trụ tướng.

Bỗng nghe một tiếng "ối chao" Ngũ quái Trương Tín loạng choạng thối lui. Lão chủ quán sau khi tránh thoát được ba chiêu của Tứ trụ tướng. Chiêu thứ tư phạt ngang tứ trái sang của gã trụ tướng còn lại lão chưa kịp thu hồi bàn tính trở về đón đỡ nên lưỡi thanh đoãn đao bén ngót đã chém sâu vào cánh tay phải máu tuôn xối xả.

Vì tiếng hét của lão Ngũ quái làm phân tâm sáu quái còn lại nên thế bất lợi càng nghiêng rõ về phía Thất Kiệt Quái Nhân.

Nhất quái Triệu Khuất Vân hươi gậy đón đỡ chiêu kiếm của lão quan Triệu Gia Thần đồng thời chống gậy kia nhún mình bay qua tiếp cứu lão quái. Cặp gậy dùng để di chuyển cũng là vũ khí lợi hại của lão Nhất quái. Đang còn lơ lửng trên không lão già thọt đầu một gậy vào đầu của gã Tứ trụ tướng vừa chém trúng tay gã chủ quán còn gậy kia lia ngang khi chân vừa chạm xuống mặt đất buộc một trụ tướng phải thối lui.

Lão chủ quán vừa định thàn lại thì lão Triệu Gia Thần đã vút theo lão Nhất quái hợp thành thế trận "Ngũ hổ quần nhị sư" bao vây hai lão quái vào giữa.

Các trận chiến còn lại Thất quái Gia Phong đang yếu thế dần liên tục đón đỡ và liên tục thối lui. Nhị quái tam quái tứ quái lục quái nhất thời còn cầm cự được.

Tình thế này nếu kéo dài độ một khắc nữa thì Thất Kiệt Quái Nhân không tránh khỏi sát thương.

Một tiếng "chát" vang lên từ phía lão quan Triệu Gia Thần. Chiếc gậy của lão Nhất quái vuột khỏi tay lão khi đón đỡ chiêu kiếm mãnh liệt của lão quan. Và bỗng một tiếng thét "ối tiếp theo ngực lão đã bị tả chưởng của một Tứ trụ tướng quật trúng mồm lão Nhất quái rỉ máu chứng tỏ vết nội thương rất trầm trọng.

Trong lúc cái chết sắp giáng xuống đầu lão Nhất quái và Ngũ quái. Bỗng một tiếng thét vang lên:

- Tất cả dừng tay.

Mọi người giật mình ngưng trận đấu. Sáu bóng người từ trên mình sáu con tuấn mã bay vút xuống trên tay mỗi người mân mê chiếc roi ngựa từ từ tiến vào đấu trường .

Sự xuất hiện của sáu bóng người cầm roi ngựa khiến cả đấu trường mừng vui lẫn lộn. Thất Kiệt Quái Nhân mừng vì có thể thoát chết. Bọn lão quan Triệu Gia Thần thì lo vì sự xuất hiện quá đột ngột này. Có thể bẻ gãy kế hoạch diệt kẻ chống đối của lão.

Lão Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng nhìn quanh. Không thấy gã mặt sẹo chỉ có gã bệnh hoạn và năm gã lạ mặt. Ở đâu mà sao đến những năm người cầm roi thế kia. Chỉ có một gã mà lão và Tứ trụ tướng đã nếm mùi thất bại còn năm gã kia sẽ tiêu diệt gọn mười cao thủ mà lão mang theo.

Không ngờ ở một đất nước nhỏ bé này người không đông so với Trung nguyên nhưng lại có một bí kíp võ công vô địch thiên hạ. Không lẽ đành chấp nhận thua cuộc một cách nhục nhã như thế này sao? Thế bất lợi đã nghiêng hẳn về phía lão quan Triệu Gia Thần.

Lão quan Triệu Gia Thần chần chừ chưa biết hành động như thế nào thì gã bệnh hoạn tay vẫn mân mê chiếc roi ngựa đầu ngọn roi cuốn cuốn vào ngọn tay trỏ lên tiếng:

- Bọn lão chưa chịu rút lui. Còn chờ chúng ta ra tay hay chăng?

Lão quan Triệu Gia Thần lúng túng nhìn quanh. Sáu gã cầm roi ngựa đứng thành vòng tròn bao vây bọn lão. Cứ một gã mân mê chiếc roi ngựa đầu ngọn roi cuốn cuốn vào đầu ngón tay trỏ lại đến một gã để đầu ngọn roi thẳng đuột xen kẽ nhau. Thế cầm roi của gã nào lão cũng đã nếm mùi thất bại. Bên ngoài còn bọn Thất Kiệt Quái Nhân dù bị thương vẫn là những tay sát thủ đáng gờm. Cuối cùng lão đành nhìn Thất Kiệt Quái Nhân nói như thét:

- Ta gửi mạng sống của bọn ngươi lại đó. Hẹn dịp khác.

Nói xong lão phất tay kiếm:

- Đi!

Mười lăm bóng người lần lượt phi thân ra khỏi vòng vây tăng cước bộ lao nhanh và biến mất vào rừng cây.

Sáu người cầm roi ngựa vẫn đứng yên để bọn chúng thoát đi.

KỲ 23:

           Lão Nhất Quái Triệu Khuất Vân tay ôm ngực mép còn rỉ máu nói:

- Thất sát lão quái vô vàn cảm ơn các vị thiếu hiệp ra tay tương trợ.

Ngũ quái Trương Tín ôm cánh tay bị thương khẻ nói:

- Một lần nữa được các vị cứu sống Ngũ quái này không lấy gì đền đáp được.

              Gã bệnh hoạn tức Lã Mai xua tay:

- Các vị tiền bối chớ nên khách sáo. Bọn tại hạ vì cảm thông với hành động quang minh của các vị mà ra tay tương trợ. Đây là nghĩa cử bênh vực người cùng chí hường dù chúng ta ở hai nước đối kháng nhau. Mong các vị đừng coi đó là điều quan trọng.

Lão chủ quán không còn lách cách chiếc bàn tính theo thói quen cố hữu nữa mà ngước nhìn Lã Mai hỏi:

- Còn vị thiều hiệp mặt sẹo ở đâu?

Lã Mai vội đáp:

- À! Đó là sư đệ của tại hạ đã được sư phụ triệu hồi tiếp tục tu luyện cho thành đạt Nhật Quang Kiếm Khí.

Nhị quái Đoàn Thụ bật thốt:

- Kiếm khí à! Chỉ mới kiếm tiên mà đã không có đối thủ lại thêm kiếm khí nữa thì còn ai đối kháng nổi.

Nhất quái Triệu Khuất Vân ướm lời:

- Các vị thiếu hiệp có thể cho bọn lão biết danh tánh và môn phái không?

Lã Mai lưỡng lự hướng mắt dò hỏi ý của Đại sư huynh Ngô Thúc Ngạn. Nhất Long mỉm cười nói:

- Đối với Thất Kiệt Quái Nhân bọn tại hạ cũng không dấu diếm gì. Bọn tại hạ là Lục Long cận vệ tướng của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ là môn đồ của Ngô gia môn. Tại hạ là Nhất Long.

Nhất Long Ngô Thúc Ngạn lần lượt giới thiệu tên từng người. Ngũ quái Trương Tín vẫn chưa hết thắc mắc do dự hỏi:

- Còn thiếu hiệp mặt sẹo?

Nhất Long lúng túng chưa biết trả lời như thế nào? Tam Long Lã Mai vội vàng đáp thay :

- Sư đệ mặt sẹo là Toàn Long.

Thất quái Gia Phong trở lại thái độ thường ngày tay phe phẩy chiếc quạt nói với Lục Long Vũ Huỳnh Ngạc:

- Võ công của thiếu hiệp tiến bộ vượt bậc. Tháng trước chúng ta chạm trán nhau thiếu hiệp còn sử dụng kiếm.

Gã thư sinh quay nhìn Nhị Long Tứ Long Ngũ Long nói tiếp:

- Các vị cũng thế.

Cả bốn người chưa biết đáp thế nào thì Nhất quái nói xen vào:

- Nếu các vị không còn gì chỉ giáo nữa. Bọn tại hạ xin cáo biệt.

Nhất Long Ngô Thúc Ngạn nhìn Lã Mai rồi dò hỏi:

- Bây giờ các vị đi đâu? Tại hạ nghĩ bọn lão quan Triệu Gia Thần chưa chịu từ bỏ ý định trị tội các vị.

Nhất quái Triệu Khuất Vân nói:

- Có lẽ bọn lão về Trung nguyên hoặc tìm một hang động nào đó rèn luyện thêm võ công.

Tam Long Lã Mai hướng về các sư huynh đệ nói:

- Chúng ta đã thực hiện xong nhiệm vụ. Đại sư huynh cùng với anh em về báo lại với Bắc Bình Vương. Còn đệ xin đưa các tiền bối một đoạn đường.

Thấy ở lại cũng không ích gì Nhất Long gật đầu:

- Cũng được.

Nói xong Nhất Long vòng tay về hướng Thất Kiệt Quái Nhân:

- Chúc các vị tiền bối bình an. Bọn tại hạ xin bái biệt.

Nhất Long vẫy tay năm bóng người lướt lên lưng năm con tuấn mã ra roi phi về hướng Nam.

Nhất quái Triệu Khuất Vân nhìn Lã Mai nói:

- Làm phiền thiếu hiệp quá. Không cần phải đưa đón làm gì?

Lã Mai nhìn bảy lão quái nói:

- Tại hạ có điều cần nói với các tiền bối.

Rồi chỉ tay lên lưng chừng núi:

- Chúng ta có thể lên hang động đó không?

Cả bảy lão quái đều giật mình:

- Thiếu hiệp biết cả hang động đó ư?

Lã Mai gật đầu:

- Vô tình tại hạ lên đó và nghe được lời bàn bạc của bảy vị nên tại hạ rất cảm phục. Do đó bảy vị đừng ngạc nhiên tại sao anh em tại hạ luôn cứu giúp bảy lão tiền bối.

Nhất quái Triệu Khuất Vân nói:

- Đủ rồi. Lão hiểu. Mời thiếu hiệp lên hang đá.

Lão chống gậy phi thân đi trước mọi người lần lượt theo sau.

Khi đến hang đá. Thất Kiệt Quái Nhân ngồi theo vị trí của mình. Riêng Lã Mai được Nhất quái mời ngồi chung tảng đá với lão.

Nhất quái hỏi lão đầu đà:

- Còn rượu không? Mang ra đãi thiếu hiệp.

Lão đầu đà gát thiết trượng ngang phiến đá lò dò vào trong ngách lôi ra hai hủ Ngũ Gia Bì.

Quay sang lão Ngũ quái lão Nhất quái nói:

- Lão chủ quán trổ tài đi.

Lão chủ quán lập tức đứng lên phi thân ra khỏi hang đá. Độ một tuần trà lão mang vào tám con chim to bằng nắm tay đã được nướng chín bày ra giữa một phiến đá lớn ở giữa hang đá.

Lã Mai thầm khen biệt tài của lão chủ quán. Chàng hỏi:

- Tiền bối làm thế nào bắt chim và nướng nhanh thế?

Lão chủ quán cười hể hả:

- Có gì đâu. Chỉ nhờ vào chiếc bàn tính và tài nấu nướng của lão. Thôi mời tất cả vào tiệc. Lão già mù nhanh tay nhất. Dù không thấy đường nhưng lão lại chộp ngay con chim lớn nhất. Tất cả mọi người ăn uống cười vui. Hết thịt chim hết hai hủ rượu đầu óc mọi người nghe sảng khoái trở lại.

Lão Nhất quái quay sang hỏi Lã Mai:

- Thiếu hiệp có gì  cần nói với bọn lão?

Lã Mai suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Tại hạ rất cảm kích tinh thần nghĩa hiệp của các vị tiền bối. Đã không vì tiền bạc mà bán rẻ môn quy. Biết các vị tiền bối đang truy tìm kiếm phổ để nâng cao võ công của mình. Bắc Bình Vương lệnh cho tại hạ tìm các tiền bối nói rõ kiếm phổ không có tác dụng với các vị...

Tam Quái Vô Ưu chen ngang:

- Bọn lão hết cần nó rồi vì cần cũng không được. Bọn ta không thể nào cướp đoạt kiếm phổ trên tay ân nhân mình được. Thiếu hiệp đừng nhắc lại nữa mà bọn lão thẹn lòng.

Thất quái Gia Phong nói:

- Để thiếu hiệp nói tiếp xem sao? Lão ngoan đồng.

Lã Mai tiếp tục nói:

- Thật thì người ngăn cản hai vị ở Trần gia trang chính là tại hạ.

Lã Mai đưa tay lên mặt vuốt vuốt gương mặt thật của anh hiện rõ trước mặt Thất Kiệt Quái Nhân.

Ngũ quái Trương Tín và Thất quái Gia Phong kinh ngạc:

- Ồ! Đúng rồi. Đúng Đệ nhất kiếm tiên đây rồi.

Nhưng lão chủ quán vẫn thắc mắc:

- Còn người mặt sẹo?

Lã Mai cười:

- Cũng chính là tại hạ.

Lã Ngũ quái buông chiếc bàn tính nhảy đến ôm Lã Mai quên cả cánh tay đang bị thương:

- Ồ! Thiếu hiệp! Xin cám ơn nhiều.

Nhất quái Triệu Khuất Vân:

- Im nào. Để thiếu hiệp trình bày tiếp các lão cứ chen ngang hoài.

Lã Mai nói tiếp:

- Thực ra đêm đó tại hạ cố trần tình nhưng hai tiền bối nào chịu nghe!

Lã Mai ngưng nói và thò tay vào ngực áo lấy quyển kiếm phổ đưa ra:

- Các tiền bối cứ tự nhiên xem. Đây là Nhật Quang kiếm phổ. Ở trang đầu tiên lão Sơn Nhân có ghi rõ bí quyết: "muốn luyện Nhật Quang Kiếm Phổ đòi hỏi phải đủ Tinh Khí Thần. Tại hạ nhận thấy các tiền bối không hội đủ yếu tố đó nên mới nói kiếm phổ không có tác dụng với các vị dù có nó trong tay kiếm phổ vẫn vô dụng thôi mà có thể nguy hiểm đến tính mạng vi sự săn đuổi cùa lục lâm giang hồ.

KỲ 24:

 

Dù Lã Mai mang kiếm phổ đưa ra nhưng không một ai sờ tới.

Nhị quái Đoàn Thụ hỏi;

- Còn lời đồn thiếu hiệp rơi xuống vực thẳm vụ này là thế nào?

          Lã Mai cười:

- Đây là kế sách của Bắc Bình Vương. Người không muốn võ lâm tranh chấp gây ra đổ máu. Vì nếu dồn tại hạ vào bước đường cùng bắt buộc tại hạ phải ra tay. Lúc đó hậu quả không thể nào lường trước được.

Thất Kiệt Quái Nhân đồng thanh nói:

- May mà bọn ta không tìm cách xuống đó nếu xuống được rõ là công cốc.

Nhất quái Triệu Khuất Vân hỏi:

- Chẳng lẽ điều cần nói của thiếu hiệp chỉ có vậy thôi sao? Thiếu hiệp đưa kiếm phổ ra có phải để thử bọn ta không? Hay có ý gì khác?

Lã Mai nói:

- Xin lỗi các tiền bối. Tại hạ nào dám thử. Sở dĩ tại hạ đưa ra để chứng minh lời nói của tại hạ là sự thực và để tỏ lòng tin tuyệt đối vào các tiền bối.

Nhất quái trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Nghe thiếu hiệp trình bày bọn lão vô cùng xúc động. Khi ở Trung nguyên với tính khí bọn lão ai cũng nghi ngờ và đều gọi bọn ta là quái. Bây giờ ta nói thế này thiếu hiệp và các lão đệ nghe và góp ý thêm. Vì cảm kích thiếu hiệp bọn ta xin phục tùng dưới trướng và xin tôn thiếu hiệp làm bang chủ.

Lã Mai lật đật nói:

- Tại hạ không có tham vọng đó.

Thất quái Gia Phong trịnh trọng nói:

- Nếu vậy xin kết tình huynh đệ!

Cả bọn đồng ý:

- Được được. Kết tình huyh đệ sống chết có nhau.

Lã Mai chấp tay:

- Xin nhận lòng thành cuả bảy lão tiền bối.

Lão đầu đà cười ha hả:

- Vậy từ nay thiếu hiệp là "Bát quái"

 Lục quái Ngưu Tuấn xen vào:

- Không được không gọi thiếu hiệp là quái được.

Nhất quái khoát tay:

- Đừng tranh cải nữa hãy nghe ta nói: Ta nhân danh bang chủ tuyên bố: "Kể từ nay giải tán bang phái. Chúng ta không trở về Trung nguyên nữa mà ở lại đây sống chết với  Lã đệ. Không phải chúng ta sợ gì lão quan Triệu Gia Thần mà hiện tại chúng ta nên tìm nơi ẩn thân nghiên cứu võ công lập thành thế trận đối phó với họ. Vì rõ ràng nếu lão Triệu Gia Thần tiếp tục dùng thủ đoạn vừa qua thì chúng ta tất bại vong. Các huynh đệ của Lã đệ không thể nào có mặt kịp thời để ứng cứu chúng ta mãi. Theo mưu đồ thôn tín nước Nam của vua Càn Long thì nhiệm vụ của Lã đệ rất nặng nề. Nếu muốn giúp đở và tiếp tay cùng các dũng sĩ nước Nam chúng ta cần phải nâng cao võ công của mình. Ý của ta như thế các lão có ý kiến gì không?

Lã Mai góp ý:

- Theo ý đệ thì các lão huynh nên tìm nơi kín đáo để rèn thêm võ công là đúng nhưng nhất thiết không cần giải tán bang phái. Vì đây là uy danh không phải một sớm một chiều mà có được. Đệ xin thay mặt Bắc Bình Vương và anh em nghĩa sĩ nước Nam trân trọng ghi nhận hảo ý của các lão huynh để đập tan âm mưu sát hại nhân tài của vua quan Mãn Thanh.

Nhất quái hỏi lại:

- Sao các lão có đồng ý không?

Tất cả mọi người đều đồng thanh:

- Đồng ý!

Nhất quái Triệu Khuất Vân đứng lên nói:

- Vậy tất cả theo ta ra ngoài mượn vầng trăng chứng minh cho chúng ta kết nghĩa đệ huynh.

Tất cả mọi người ra ngoài cửa hang cùng nhau quỳ xuống. Lão Nhất quái nói giọng thật trang nghiêm:

- Hởi hồn thiêng sông núi nước Nam chúng tôi là Thất Kiệt Quái Nhân cùng với Lã Mai hiền đệ kết nghĩa đệ huynh sống chết có nhau không đổi dạ thay lòng tôn trọng bang quy nếu ai sai lời nguyền xin trời tru đất diệt.

Giây phút thề nguyền thật cảm động với tấm lòng thành. Trước khi chia tay Lã Mai trân trọng trao kiếm phổ cho Thất quái Gia Phong:

- Trong thời gian ẩn cư rèn luyện võ công kiếm phổ này cũng có một vài bí quyết giúp cho các sư huynh lĩnh hội thêm tinh hoa võ học. Mong các lão huynh vì tình huynh đệ vì sự an lành của nước Nam tiếp nhận cho. Sau này có dịp trao trả lại cho tiểu đệ.

Nhị quái Đoàn Thụ gật đầu nói:

- Lã đệ đã nói hết tình giờ cũng còn sớm chúng ta hàn huyên tiếp. Gã học trò hãy vận dụng trí thông minh của mình đi rồi trao trả lại kiếm phổ cho Lã đệ.

Thất quái Gia Phong có một trí nhớ tuyệt vời khi lão để mắt tới một trang sách nào thì trang sách đó in hẳn trong kí ức lão và không sai một chữ. Lão cầm kiếm phổ vào hang động định thần đọc ngấu nghiến.

Khi trời sụp tối Thất quái Gia Phong bước ra trao trả kiếm phổ cho Lã Mai rồi nói;

- Đúng như lời Lã đệ nói với tư chất của bọn ta không thể nào luyện Nhật Quang Kiếm Phổ được. Tuy nhiên với triết lý võ học trong kiếm phổ chúng ta có thể bổ sung vào võ công của mình. Cảm ơn Lã đệ đã chu toàn cho.

Nghe Thất quái Gia Phong nói có lý cả bọn hân hoan. Chia tay cùng Lã Mai Thất Kiệt Quái Nhân nói:

- Hẹn tái ngộ.

Bóng bảy lão qúai bay ngược lên đỉnh núi mất dạng. Lã Mai cũng dùng Long hình độc bộ lướt xuống núi.

Trên đường trở về Phú Xuân bẩm lại kế sách thu phục nhân tâm với Bắc Bình Vương và nhận thêm nhiệm vụ mới. Lã Mai liên tưởng đến những dự liệu và kết quả xảy ra theo đúng ý muốn. Nắm được nhược điểm của lão quan Triệu Gia Thần là rất sợ hãi những người sử dụng roi ngựa đúng hơn là sử dụng chiêu "Nhật Quang kiếm tiên" nên Lã Mai đã bàn với sư huynh Ngô Thúc Ngạn cùng thực hiện kế hoạch và cả sáu người đều cầm roi ngựa để uy hiếp tinh thần của bọn lão quan. Đúng theo nhận định của Lã Mai khi các sư huynh đệ xuất hiện và mân mê chiêc roi ngựa bọn lão quan Triệu Gia Thần đã cúp tai rút lui không dám tỏ một chút phản ứng. Nhờ vậy mà sư huynh đệ Lã Mai mới cứu thoát được Thất Kiệt Quái Nhân đang đối đầu với cái chết. Sở dĩ Lục Long không dám xuất chiêu khi bọn Triệu Gia Thần rút lui vì một mình Lã Mai không thể nào khống chế hết cả bọn.

Xuống đến chân núi Lã Mai huýt sáo gọi con tuấn mã và anh phi thân lên lưng ngựa ra roi phi nước đại về Phú Xuân. Không hiểu lần này có gặp được Nhất Phụng Ngô Hiền Thục? Nàng vào Nam đã lâu lắm chưa trở về.

                                   @@@

Lão quan Triệu Gia Thần vẫn chưa chịu từ bỏ âm mưu sát hại dần cao thủ nước Nam. Lão thảo sớ cử người về triều đình xin vua Càn Long tăng viện cao thủ thượng thừa mới hòng thực hiện được âm mưu. Càn Long nhận được sớ vội vã xuống chiếu cho năm Trưởng tràng của năm đại môn phái Trung nguyên là: Thiếu Lâm Nga Mi Hoa Sơn Thanh Thành và Côn Luân. Đồng thời vua Càn Long còn xuống chiếu đốc thúcc Tổng đốc Tôn Sĩ Nghị khẩn cấp tích trữ binh lương để khi có tin báo về đại quân có thể xuất quân ngay.

      Lão quan Triệu Gia Thần hân hoan ra mặt khi được thêm năm Trưởng tràng tăng viện. Lão cho thực hiện ngay kế hoạch mới. Thay vì tập trung để đối phó với Đệ nhất kiếm tiên lão cho phân  tán ra thành sáu nhóm. Một nhóm do lão cầm đầu cùng Tứ trụ tướng tìm diệt Thất Kiệt Quái Nhân. Năm nhóm kia do một Trưởng tràng cùng hai cao thủ khác tìm diệt cao thủ nước Nam. Lão lưu ý tránh đối đầu với những cao thủ sử dụng roi ngựa. Như vậy việc công khai sát hại cao thủ nước Nam đã quá rõ ràng và do chính triều đình Mãn Thanh phát động.

Nhận được hung tin do Lục Long Vũ Huỳnh Ngạc báo về. Bắc Bình Vương một mặt ra lệnh cho chỉnh đốn binh mã rèn luyện tướng sĩ chọn ngày lành tháng tốt để lên ngôi Hoàng đế lấy hiệu là Quang Trung. Một mặt ra lệnh cho Nhất Long về ngay căn cứ cùng Ngũ Long chia nhau thông báo đến các võ đường cũng như cao thủ nước Nam hợp sức lại để đối phó. Còn Lã Mai nhận nhiệm vụ liên lạc với Thất Kiệt Quái Nhân và nhờ Thất Kiệt Quái Nhân tìm diệt dần từng nhóm do các Trưởng tràng cầm đầu. Riêng Lã Mai có nhiệm vụ đánh đuổi lão quan Triệu Gia Thần và Tứ trụ tướng. Có thể giết chết nếu lão ngoan cố chừa lại một hai gã để mang tin thất bại nhục nhã về tấu trình với vua Càn Long cố làm nhụt bớt nhuệ khí của vua quan Mãn Thanh.

Nhất Phụng Ngô Hiền Thục sau khi mang tin báo tình hình Đàng Trong tương đối ổn định. Nguyễn Phúc Anh cùng hai vạn quân Xiêm thất bại chua cay ở trận Rạch Gầm - Xoài Mút đã làm vở mật bọn cõng rắn cắn gà nhà rước voi về dày mả tổ khiến vua tôi Nguyễn Phúc Anh phải chạy trốn chui trốn nhủi lần mò sang tận Xiêm La sống đời tha phương cầu thực. Còn lại một số tôi thần sống lén lút trong vùng đảo hoang chờ tin Nguyễn Phúc Anh cầu viện ngoại bang một lần nữa để khôi phục ngai vàng.

Vua Quang Trung càng yên tâm hơn tích cực vạch chiến lược đánh đuổi trên hai mươi vạn quân Thanh và phải chiến thắng thật thần tốc.

Trong lúc đó bè lũ bán nước Lê Chiêu Thống đang chạy sang nhà Thanh cầu viện và vua Càn Long càng có cớ để sang xâm lược nước ta. Đất nước đang đứng trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Nhiệm vụ tiêu diệt bọn do thám và dẹp tan âm mưu tiêu diệt cao thủ nước Nam của lão quan Triệu Gia Thần càng cấp bách và quan trọng hơn.

Năm nhóm cao thủ do năm Trưởng tràng của Ngũ đại môn phái đã đụng độ với nhóm cao thủ của Lục Long với sự hỗ trợ đắc lực của Thất Kiệt Quái Nhân. Nhất quái Nhị quái hỗ trợ Lã Mai tìm diệt lão quan Triệu Gia Thần.

Nhất Phụng Ngô Hiền Thục khi về đến Phú Xuân báo cáo tình hình Đàng Trong cũng nhận nhiệm vụ tổ chức mạng lưới liên lạc cấp báo tình hình từ các nhóm và các căn cứ nghĩa quân về cho vua Quang Trung.

Các trận ác đấu xảy ra liên tục trên khắp mọi nơi có bọn do thám nhà Mãn Thanh và phần thất bại nghiêng hẳn về phe bọn do thám. Năm Trưởng tràng của Ngũ đại môn phái cùng mười cao thủ võ lâm Trung nguyên đã phơi xác tại chỗ không một người nào thoát được. Trong chiến dịch toàn diện tiêu diệt bọn do thám nhà Thanh dù đạt nhiều thắng lợi trong đó thắng lợi to nhất là diệt được mầm họa đang gieo rắc chết chóc cho lực lượng nghĩa sĩ yêu nước mà sau này đã trở thành đội quân tiên phong đánh đuổi nhà Thanh ra khỏi đất nước. Thế nhưng cũng không tránh khỏi thương vong và một số cao thủ nước Nam đã anh dũng hy sinh.

Riêng lão quan Triệu Gia Thần cùng Tứ trụ tướng thất bại càng ê chề nhục nhã hơn khi cuộc chiến không cân sức giữa bọn lão với Lã Mai cùng Nhất quái và Nhị quái. Lão Triệu Gia Thần và một Tứ trụ tướng bị Lã Mai phế võ công khi chưa kịp xuất chiêu. Còn ba Tứ trụ tướng còn lại bị năm lão quái giết chết sau một trận ác đấu kéo dài.

Sau khi bị phế võ công lã Triệu Gia Thần cùng một Tứ trụ tướng được tha chết và buộc lão gấp rút rời nước Nam. Đây cũng nhằm cho bọn họ trở về báo cáo lại sự thất bại ê chế để làm nhụt khí vua quan nhà Thanh.

Thất bại này càng làm cho vua Càn Long tức giận hơn nữa khi lão Triệu Gia Thần mang tấm thân tàn phế về chịu tội. Càn Long lập tức xuống chiếu cho Tô Sĩ Nghị mang  hai mươi chín vạn quân Thanh sang xâm chiếm nước ta bất chấp bọn tai mắt đã bị tiêu diệt.

Trước khí thế hùng hổ đó quân Tây Sơn đóng ở Bắc Hà dưới sự trấn thủ của tướng Ngô Văn Sở và quan Thị Lang Ngô Thì Nhậm phải rút quân về phòng thủ ở Tam Điệp. Đây cũng là kế sách của quan Thị Lang Ngô Thì Nhậm bỏ không thành Thăng Long nhằm làm tăng sự chủ quan của địch không đề phòng khi đại quân Tây Sơn kéo ra với chiến dịch thần tốc. Được tin cấp báo và rảnh tay về tình hình Đàng Trong vua Quang Trung lập tức hạ lệnh xuất quân.. và quân Tây Sơn như  "trên trời rơi xuống" đã làm hoảng loạn quân Thanh. Chiến thắng Đống Đa đã đập tan nhuệ khí của hai mươi chín vạn quân Thanh chúng giẫm đạp lên nhau mà chạy. Chiến thắng có một không hai trong lịch sử chống giặc ngoại xâm của nước ta càng chứng minh thiên tài quân sự của vị Hoàng đế Quang Trung Nguyễn Huệ người anh hùng áo vải Tây Sơn.

Đó là mùa xuân năm Kỷ Dậu 1789. Sau khi cho tướng sĩ ăn tết muộn vào ngày hạ nêu vua Quang Trung vỗ an bá tanh xong giao cho tướng Vũ Văn Nhậm giữ thành Thăng Long đại quân Tây Sơn rút về Phú Xuân khen thưởng tướng sĩ.

Công việc đầu tiên của vua Quang Trung là truyền dâng sổ bộ công lao trước buổi thiết triều bên cạnh có hoàng hậu Ngọc Hân. Nhà vua đã luận công ban thưởng cho tướng sĩ và ban chiếu cho miển thuế ba năm. Riêng anh em Lục Long thì nhà vua cho triệu hồi đến thẳng hậu cung dự buổi chiêu đãi đặc biệt và chỉ có quan Thị Lang Ngô Thì Nhậm cùng Nhất Phụng Ngô Hiền Thục có mặt trong buổi tiệc này.

Trước khi nhập tiệc chính nhà vua đã tự tay rót rượu cho mỗi người ba chung ngự tửu. Nhà vua tuyên bố:

- Song song với chiến thắng oanh liệt cùa đại quân trận chiến đấu thầm lặng của các huynh đệ cũng không kém phần vẽ vang. Và do nguyện vọng của các huynh đệ ta không ép buộc các huynh đệ nhận chức ta ban. Đất nước đã chấm dứt chiến tranh nhưng trong Nam vẫn còn manh nha mưu đồ của bọn Nguyễn Anh. Nay ta có lời tâm huyết này: "Vừa để thưởng công vừa giao mật lệnh cho các huynh đệ. Ta hy vọng các huynh đệ không nên từ chối. Mọi sự sắp xếp sau này do quan Thị Lang đảm nhận các huynh đệ chỉ liên hệ nhận nhiệm vụ từ ta và quan Thị Lang. Trước đây các huynh đệ là Lục Long Cận tướng nay ta ban cho Nhất Long một gia trang ở vùng phía Tây Gia Định thành hưởng lộc ba đời và thực hiện theo Ngô gia quy chọn đệ tử nối nghiệp bá phụ đồng thời bí mật theo dõi điều tra hoạt động bè lũ tôi thần Nguyễn Anh rục rịch ngốc đầu dậy cấp báo thẳng về Phú Xuân qua quan Thị Lang Ngô Thì Nhậm để ta định liệu kế sách đối phó. Nhị Long Tứ long Ngũ long Lục long mỗi người nhận một trang trại ở chung quanh Gia Định thành hình thành Nhất trang Tứ trại dưới sự chỉ huy của Nhất trang chủ Ngô Thúc Ngạn. Như vậy ở phía Nam ngoài những thành quách có tướng sĩ trấn thủ lo về mặt quân đội hình thành thêm Nhất trang - Tứ trại lo về mặt động tịnh bên ngoài. Ta sẽ truyền lệnh cho các quan từ trên xuống dưới  sẽ chu cấp đầy đủ bỗng lộc cũng như hỗ trợ vũ lực khi cần thiết thông qua tín vật mà ta đã trao trước. Nếu được các huynh đệ nhận sứ mệnh giao phó ta sẽ yên tâm hơn để đề ra chiến sách yên dân lợi nước.

Nhà vua nhìn mọi người chờ đợi.

Nhất Long Ngô Thúc Ngạn đứng lên thay các sư đệ cung kính:

- Xin tuân lệnh.

Nhà vua thỏa mãn nói tiếp:

- Ta giữ Tam Long ở lại tiếp tục giữ vai trò Cận vệ nhận sứ mệnh liên lạc với Nhất trang - Tứ trại.

Lã Mai đứng lên vòng tay nói:

- Xin tuân chỉ dụ.

Nhất Phụng Ngô Hiền Thục ngước đôi mắt bồ câu đen láy nhìn nhà vua có vẽ chờ đợi. Nhà vua nhìn hiểu thấu ánh mắt đó và trịnh trọng tuyên bố:

- Ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ cưới cho Tam Long và Nhất Phụng. Nhất Phụng hiền muội nhận nhiệm vụ là Cận vệ cho Hoàng hậu. Cuộc hôn phối này sẽ được tổ chức tại hậu cung và do Hoàng hậu làm chủ hôn dưới hình thức chiêu đãi để giữ bí mật thân phận tuyệt đối cho các huynh đệ

Ta cho phép thỉnh Thất Kiệt Quái Nhân đến cùng chung vui và ban cho bảy vị quyền đi lại tự do trong khắp nước ta. Về chi phí ta giao cho Nhất trang Tứ trại cung phụng.

Những lời ta truyền phán đều có mục đích và ý nghĩa của nó. Chỉ những người có mặt hôm nay biết ngoài ra không được tiết lộ cho ai hiểu rõ nội tình. Ta đã nói hết mời tất cả vào tiệc...

                                 @@@

Năm Nhâm Tý 1792 vua Quang Trung mất. Cảnh an lạc thái bình chưa được bốn năm Quang Toản nối ngôi lấy hiệu là Cảnh Thịnh dù cố gắng theo đuổi chính sách của cha đề ra nhiều chủ trương tích cực. Nhưng đến năm Nhâm Tuất 1802 Nguyễn Anh đã mang quân đến chiếm Phú Xuân lên ngôi đặt niên hiệu là Gia Long.

Những tôi thần của vua Quang Trung đều bị ghép vào tội chết. Vua Quang Trung càng gánh tội nặng nề hơn. Vua Gia Long cho quật cả mồ mã của ông để xử lăng trì.

 Huynh đệ Lục Long nhờ hoạt động bí mật suốt từ lúc Nguyễn Huệ phất ngọn cờ đào cho đến lúc nhà vua băng hà nên Tứ trại Nhất trang vẫn sống yên ổn dưới lốt hào phú. Tam Long Lã Mai và Nhất Phụng Ngô Hiền Thục cũng lặng lẽ rút lui tìm nơi ẩn cư sau khi cử hành tang lễ nhân lúc triều nội đang bận lo nhiều việc trọng đại khác.

Ngoài quan Thị Lang Ngô Thì Nhậm ra không một ai rõ thân phận của Lục Long và Nhất Phụng. Nhưng ông cũng bị vua Gia Long giết hại theo số tôi thần của vua Quang Trung.

Thế thì ai biết tung tích của Đệ nhất kiếm tiên đang giữ Nhật Quang kiếm Phổ và gây ra cảnh tàn sát đẫm máu tàn khốc? Bí mật hoàn toàn bí mật.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét