Ta về qua sông ấy
Gió khuấy lòng tương tư
Khói sương chiều tư lự
Cho lòng ta lắc lư
Con sông hoài thương ấy
Sóng vỗ về yêu thương
Bến bờ buông tiếng gọi
Tiếng lòng vang trong sương
Bóng
Ráng chiều đeo hoa tím
Duềnh lên cay mắt buồn
Hồn đan nghìn sóng lượn
Phơi hình hài đau thương
Em là sông thương nhớ
Trên nhánh đời đi qua
Ta về qua sông ấy
Xót xa tình phôi pha.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét