Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020

Dấu chân nghiêng – Bùi Nguyên Bằng


 
Em đi trời bỗng chợt sầu
Lòng tôi bất chợt tím màu đơn côi
Áo em trắng lướt qua rồi
Hồn tôi sửng sốt bên trời mộng mơ
 
Đưa tay nắm níu đợi chờ
Lệ sầu ướt sũng câu thơ ngậm ngùi
Thế rồi tôi cũng gặp tôi
Trăm năm đá lạnh  hoang đời xanh rêu
 
Bóng em rụng xuống đường chiều
Chiêm bao về lộng bóng kiều thơ bay
Xin ơn em một chút này
Lắng nghe tình động gót hài qua tim
 
Em đi biền biệt cánh chim
Tôi ngồi đợi.. Đếm già thêm nỗi niềm
Tơ lòng trải lối đi quen
Dấu chân ngày ấy còn nghiêng ngả chiều.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét