Nhà thơ Thanh Lương tên thật là Phạm
Thanh Lương, quê cha ở Bình Mỹ, Bình Sơn nhưng sinh ra và lớn lên ở quê
mẹ Phổ Văn, Đức Phổ, Quảng Ngãi. Anh là hội viên Hội nhà báo Việt Nam,
hội viên Hội VHNT Quảng Ngãi, hiện đang công tác tại Sở Thông tin và
truyền thông tỉnh Quảng Ngãi. Anh vừa trình làng tập thơ thứ năm “Qua
những mùa giông” do Nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành tháng 1 năm 2020.
Tập thơ có nhan đề khá hay: “Qua những
mùa giông”. Nhà thơ Thanh lương rất khéo, rất tinh tế trong việc lựa
chọn nhan đề cho tập thơ. Cơn giông bao giờ cũng đối lập với hình ảnh
con người nhỏ bé, cô đơn. Trong cơn giông con người thấy mình lẻ loi,
mất mát, bơ vơ: “Giông/ Những cơn mưa lấn át cả mùa đông/ …Giông/
Cha đứng đợi dáng mẹ về lấp loáng/ …Giông/ Ngày lấy chồng cô gái bỏ
dòng sông/ Trai quê khóc trống làng im tiếng gõ/ …Giông/ Nỗi buồn đi
hoang về phía cánh đồng/ Hoa lục bình dáo dác ngóng trông/ Chiều ai đứng
thẫn thờ sông vắng/ Thả nỗi niềm theo gió lững lờ trôi.” (Giông). “Giông tố đi qua nặng trĩu nỗi giày vò/ Cọ sát dòng sông nơi bến bờ khô cháy”
(Tìm giấc mơ nơi cơn giông)… Cơn giông trong thơ Thanh Lương còn là
hình ảnh ẩn dụ chỉ những biến động của ngoại cảnh. Ngoại cảnh đã làm cho
tình yêu lứa đôi tan vỡ hay cuộc đời của Thanh Lương phải trải qua
nhiều biến cố? Có lẽ cả hai.
Tập thơ “Qua những mùa giông” có hơn 70
bài thơ với hơn 100 trang, thì dường như nhà thơ đã dành hơn ba phần tư
cho cảm xúc tình yêu lứa đôi. Tình yêu lứa đôi trong thơ anh luôn gánh
chịu nhiều vỡ nát, u buồn, cay đắng: “Ngày nắng dại mặc gió cứ lang
thang/ Dang dở nụ hôn ngỡ ngàng phím trễ/ Đau nhói kiếp người chứa chan
dòng lệ/ Để bây giờ ta mãi khất nợ nhau.” (Khất nợ). Có lúc tình yêu đổ vỡ đã kết lại, lắng đọng trong anh đưa anh đến tột cùng của nỗi cô đơn: “Ta
ngồi đây nghe tiếng dế trăm chiều/ Mà rệu rã nỗi mong chờ không dứt/
Trái tim đau rung vạn lần rất thực/ Hơi thở ngắn dài trầm tích riêng ta.” (Riêng ta). Từ nỗi đau đó đã khiến anh ngao ngán: “Bạn
và ta trải một thời ngao ngán/ ngán chữ tình/ ngán chuyện đã qua/ ngán
sự xấu xa của dối trá lọc lừa/ Người chưa trọn giấc mơ nồng đã lui về
trong thất bại” (Va vấp). Bài thơ “Va vấp” với những ngôn từ mạnh
mẽ nhưng không hề kém đi phần mượt mà đã khiến người đọc xót xa về những
cuộc tình éo le. Nỗi éo le ấy còn được thể hiện trong nhiều bài thơ
như: “Rát nửa tim tôi”, “Những chuyến hành trình”, “Ngột ngạt”, “Chôn
cất nỗi đau”, “Vỡ đôi”, “Không thể”, “Giận”… “Ngả nghiêng/ lối cũ một mình/ Nghe mưa dang dở/ mối tình vỡ đôi” (Vỡ đôi ). “Em
qua sông bỏ lại gã thuyền tôi/ Ngồi hoang vắng giữa gió mùa giục giã/
Chim rã cánh vùi mê trong rơm rạ/ Cả một thời rát tận đáy tim côi.” (Rát nửa tim tôi). Và anh cố chôn vùi những kỷ niệm buồn đau nhưng vẫn không thể: “Biết
từ nay ta chẳng thấy được nàng/ Chôn ngày tháng vùi nơi bờ hoang phế/
Rồi ta biết trái tim ta không thể/ Quên một mối tình để khác hơn xưa.” (Không thể). “Trả người một nợ trăm năm/ Cuộc vui chưa dứt đêm nằm nhớ thương” (Giận)…
Bên cạnh nỗi ray rứt về tình yêu lứa đôi
là nỗi suy tư về cuộc sống thường nhật, suy ngẫm về tình bạn và nỗi ray
rứt về phận làm con với người mẹ kính yêu, phận làm vợ với người vợ yêu
dấu của tác giả: “Ngày con về/ năm tháng hóa mồ côi/ Tiếng mẹ ngày
xưa xa rồi bên giấc ngủ/ Dịu vợi thẫn thờ đau lòng con trú ngụ/ Đâu cất
nỗi thành lời thương lắm mẹ ơi!”(Ngày về), “Mẹ gánh gồng một thời cò lả/ Giờ em cũng thành kẻ đa đoan” (Đêm đợi ngày)…
Đọc tập thơ “Qua những mùa giông” ta thấy
vừa quen, vừa lạ. Quen ở mạch thơ, nhịp thơ và vần điệu. Lạ ở sự cô
đọng của ngôn ngữ, sự hàm ngôn của câu chữ, là cách dẫn dăt người đọc
liên tưởng nhiều chiều khác nhau khi bài thơ khép lại.
Có thể nói rằng “Qua những mùa giông” là
cái nhìn của nhà thơ Thanh Lương về cuộc đời, về sự mong manh của tình
yêu lứa đôi, một tình yêu không có bóng hình của hạnh phúc đích thực mà
chỉ là những hoài niệm, những nuối tiếc đớn đau không bao giờ lặng tắt
của tác giả.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét