Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019

HỒN QUÊ! - Văn Lý


 
Trong thơ tôi có tiếng ơi à! của mẹ
Có tiếng chìa vôi khe khẽ gọi bình minh
Có hoàng hôn tím biết sân đình
Tiếng chuông chùa ngân nga đêm tĩnh lặng
Trong thơ tôi có giọng hò xa vắng
Điệu lý thương nhau cứ hẹn, cứ chờ
Có cánh diều hoà quyện vào thơ
Vầng trăng khuyết nhấp nhô dòng kênh nhỏ
Khói lam chiều nhẹ uốn mình theo gió
Nghé lạc bầy gọi mẹ lúc chiều buông
Mỗi sớm mai vang điệp khúc muôn trùng
Trống trường gọi bầy em mau đến lớp
Lẫn trong thơ luỹ tre làng che bóng rợp
Xuân về đây cho cây cỏ đơm bông
Hạ trong thơ thổn thức cõi lòng
Ve sầu tấu khúc nhạc buồn xa cách
Hoà vào thơ tiếng sáo ai lanh lãnh
Áng mây Thu trải lụa trắng trời xa
Chiếc lá vàng lảo đảo la đà
Như chẳng muốn rời xa cành gầy guộc
Đông lại đến thơ ước nhèm bủn rủn
Bầy trùng đêm rên rĩ khúc sầu ca
Hồn thơ ơi! Thổn thức tiếng quê nhà…
 
Hè Vĩnh Tân-
VanLy

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét