Em qua áo mỏng lụa là
Hồn ta chết giữa đôi tà áo bay
Giật mình chiếc lá vàng phai
Rơi trên mái tóc em cài hoàng hôn
Gió nghiêng cánh phượng đỏ hồng
Hạ buông sợi nắng kết lòng tơ vương
Em qua hương rắc trên đường
Hồn ta hóa bướm còn tương tư người
Xa rồi một giấc mơ thôi
Em qua bỏ lại chỗ ngồi bâng khuâng
Con đường vắng bóng cố nhân
Người qua lòng chợt bần thần chênh chao
Em qua áo mỏng lụa đào
Tôi nghe vết cắt sâu vào tim tôi
Phượng rơi riêng một góc trời
Hồng lên áo lụa vàng tôi nỗi buồn.
Bùi Nguyên Bằng
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét