Mặt mũi ngày xưa ai biết đâu
Đời say gió bụi mắt tuôn sầu
Tháng năm gọi mãi theo từng bước,
Muôn ngã đi về len ý đau !
Rồi mỗi ngày qua rám nắng hồng
Mái đầu sương điểm, mắt mênh mông
Dặm đời như mỗi ga tàu đến,
Cát lạnh sương sa giữa bến lòng
Dong ruỗi theo ngàn kiếp gió sương
Âm vang lời cát sỏi bên đường
Thời gian vỡ lệ hoà tim máu,
Rót một dòng trôi đậm dấu hương.
Từ buổi bình minh nhân loại ấy…
Tình yêu nhân mãi khắp muôn nơi
Địa cầu dẫu có tan thành lệ
NHÂN-NGHĨA là xuân của kiếp người.
MẶC PHƯƠNG TỬ.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét