Mùa
xuân, mùa của cỏ cây đâm chồi nảy lộc, mùa của muôn hoa đua sắc và đặc
biệt mùa xuân, mùa của thi ca. Dẫu biết mỗi mùa đều mang đến mỗi thi sĩ
những nỗi niềm khác nhau, nhưng mùa xuân có lẽ luôn luôn mang lại xúc
cảm nồng nàn quyến rũ, cảm xúc và lắng đọng. Đối với tôi, mỗi khi mùa
xuân đến được cầm trên tay tuyển tập “tin xuân” mà hồn tôi bồi hồi mong
chờ khoảnh khắc mùa xuân chạm vào trái tim, đúng như hai câu thơ của
Nguyễn Công Trứ in đầu tuyển tập: Tin Xuân đã có cành mai đó/ Chẳng lịch song mà cũng biết giêng.
Mảnh chất Liên Chiểu đượm thắm tình người, tình quê, tình phố được phác
họa đầy đủ và rõ nét trong những bài thơ đầy chất riêng: Phố nối phố/ Má hồng thêm đôi má/ Nhà nối nhà mắt sáng những bờ vui
(trích “tiếng xuân cười”, Trần Toàn). Trong dặm dài hai mùa xuân biết
bao nhiêu tình, những vần thơ như chắp cánh cho ngày vui thêm phần trang
trọng ý nghĩa: Liên Chiểu vừa tròn tuổi hai mươi/ Soi duyên đôi má mắt em cười/ Ngàn hoa ướm nụ chào xuân mới/ Gửi nốt nhạc lòng dạo khúc vui (trích
“Liên Chiểu tuổi hai mươi, Hải Lưu). Nhà thơ Nguyễn Hoàng Thọ rưng rưng
xúc động khi nói về vùng đất từ quê lên phố như trong bài thơ “hình
bóng quê nhà”, ông viết: Ta đi trên đường vòng cung ôm biển lớn/
Hương sen Liên Chiểu ngát bờ xa/ Mỗi con sóng trùng dương vỗ vào lòng Tổ
Quốc/ Buốt lời đau gan ruột mẹ Hoàng Sa/ Em có nghe lời dòng sông soi
bóng vua Lê/ và tiếng chuông chiều thuần lương đồng vọng/ Trái tim son
lấp lánh bóng quê nhà. Những con đường ta đi hôm nay, những ngọn
sóng vỗ bờ cát hôm nay, những công trình hiện đại hôm nay rợp bóng nhân
dân, đó chính là Mẹ Tổ Quốc, mẹ của lòng dân.
Và hồn ta dường như đong đầy hồn xuân bởi
vẻ đẹp của quê hương hòa quyện với vẻ đẹp của thi ca, mang đến lòng
người một bức tranh đầy đủ sắc màu, đủ sức khơi gợi biết bao câu chuyện
đẹp đẽ từ quá khứ đến hôm nay, từ mùa xuân trước đến mùa xuân sau. Liên
Chiểu ơi! Con đường ta đi dệt nên gấm vóc/ Xoa dịu nỗi buồn hóa ngọt
đắng cay/ Ta đã bước những bước dài theo năng tháng/ 20 năm ấy là khúc
say, những câu thơ trong bài “nồng nàn Liên Chiểu”, tác giả Biện
Kim Yên như rót vào hồn tôi một khúc ca đằm thắm ngọt ngào, bởi mảnh đất
ấy đã gắn liền với bao kỷ niệm, dẫu thoáng qua “như một nỗi tình cờ”
(chữ nhà văn La Ngạc Thụy), day dứt và đầy trăn trở. Dẫu tôi mới gắn bó
vùng đất này vỏn vẹn bốn năm, có lúc thoáng qua cơ hồ như giọt nước lăn
tăn trên mặt hồ, có lúc nhẹ nhàng như hạt phù sa vang vọng tiếng gọi
lòng sông Cu Đê hiền hòa chảy ra biển lớn, có lúc rì rào những con
thuyền vững chải vượt sóng Hải Vân. Và mỗi mùa xuân đến tôi đón chào
“tin xuân” trong một khát vọng mới, mãnh liệt hơn, tự hào hơn, dẫu mới
chỉ tái lập 20 năm nhưng Liên Chiểu hòa chung mạch ngầm văn hiến nghìn
năm lịch sử dân tộc. Nhà nghiên cứu Bùi Văn Tiếng, chủ tịch hội khoa học
lịch sử thành phố viết về sự hình thành của quận Liên Chiểu: “Vùng
đất Liên Chiểu có một địa danh gắn với hành trình quảng-nam-mở-cõi: Nam Ô
– tức là phía Nam của Châu Ô. Người Việt đã sở hữu được Nam Ô nói
riêng, vùng đất Liên Chiểu nói chung từ năm 1306”. Trải qua biết
bao thăng trầm lịch sử, Liên Chiểu đã góp vào bản đồ Đất Việt, một diện
mạo không lẫn vào đâu được, gắn liền với bề dày văn và lịch sử, gắn liền
với rất nhiều những địa danh nổi tiếng. Trong nhạc phẩm “Liên Chiểu
tuyệt vời một bức tranh xuân”, nhạc sỹ Nguyễn Duy Khoái phác họa trọn
vẹn cái tình của người và đất Liên Chiểu, nhất là mỗi khi khoảnh khắc
giao thoa của đất trời, cái tình của người và đất Liên Chiểu như vang
lên đầy tự hào: “Liên Chiểu ngọt ngào tên làng tên phố thân thương/
Hòa Hiệp, Hòa Minh, Nam Ô, Hòa Khánh, Kim Liên, Thủy Tú, Làng Vân, Xuân
Thiều/ Ngọn đèn Hồng Phước, ngọn lửa cây xăng còn sáng mãi truyền thống
xưa…”. Ở mỗi vùng đất ta đi qua, không chỉ là nơi ta sống, học tập
và làm việc mà ẩn chứa trong đó biết bao nhiêu tình: tình đồng chí, tình
đồng đội, tình quê hương, tình bạn bè anh em.. Trong một đêm thao thức ở
đèo hải Vân, tôi đã từng lặng lẽ viết về “trang trại tâm hồn” đầy nỗi
niềm tuổi trẻ: những âm thanh vang lên trong cuống họng/ những vạt
sáng lấp ló phía non ngàn/ gió ngang mây cao/ kéo vài giọt sóng dạt bờ/
núi và biển/ gần và xa/ như những nhịp đập/ rạt rào rạt rào, đựng trên
chiếc lá (trích “vọng âm biển”, Phan Nam). Trong mỗi con người,
dường như giọt nhớ, giọt thương được bày tỏ sâu sắc nhất trong mỗi vần
thơ, những vần thơ nói lên nỗi niềm rất thật khi mà ta khó có thể bày tỏ
cùng ai. Tuyển tập “tin xuân” kỷ niệm 20 năm thành lập quận Liên Chiểu
mà tôi may mắn được cầm trên tay đã thay lời nói hết những nỗi lòng mà
vùng đất này đã dành cho tôi. Rất nhiều những tác giả có mặt trong “tin
xuân” như: Vương Phạm Tâm Ca, Vạn Lộc, Đinh Thị Như Thúy, Nguyễn Hoàng
Thọ, Ngô Hà Phương, Đỗ Thượng Thế… đã góp phần làm dày dặn thêm nét của
một vùng đất đang từng ngày đổi mới nhưng vẫn trọn vẹn nghĩa tình, tô
diểm thêm một xuân mới tràn ngập sắc màu. Thời gian trôi qua như một cái
chớp mắt, chỉ có cái tình là còn đọng lại, tôi cảm thấy rất may mắn khi
đã chọn Liêu Chiểu làm nơi sinh sống và học tâp. Hôm nay, một mùa xuân
mới lại về, tôi chắc chắn mình sẽ nâng niu những cảm xúc ngọt ngào này
đến cuối đời. Bài hát của nhạc sỹ Nguyễn Duy Khoái ngân nga trong một
mùa xuân đầy khát vọng ở phía trước: “Náo nức rộn ràng khu công
nghiệp mới/ Tươi mát hồn người khu xinh thái đẹp xinh/ Hân hoan tự hào
đi trong ngày mới/ Liên Chiểu tuyệt vời như bức tranh xuân”.
Liên Chiểu, tháng 01.2017
PHAN NAM.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét