Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

Đọc bài thơ “Tìm lại mùa thu” của Mai Tuyết – NGUYỄN XUÂN DƯƠNG


Mai Tuyết
TÌM LẠI MÙA THU

Nơi em đến lá vàng vương tóc rối
Đọng gót chân thu rải nắng vàng hoa
Gió bay về vẽ lên thành nốt nhạc
Làm lược cài trên tóc những ngày xa

.
Men theo mùa thu em đếm từng chiếc lá
Gom đem về chờ đốt sưởi mùa đông
Ai đem vàng úa nhuộm mùa thu đến lạ
Ngập lụt hồn em cơn sóng lòng
.
Nghe thu hát khúc ru chiều thăm thẳm
Nhặt đầy tay những phiến lá vô hồn
Đêm quay mặt để buồn trôi chầm chậm
Cỏ úa tay gầy còn đó dấu môi hôn
.
Em tìm lại dấu mùa thu đã mất
Từ anh đi lá úa cũng rưng rưng
Chờ gió đến cho lá về với đất
Trăng vẫn đầy vẫn dạo khúc bâng khuâng
.
Em trở lại tìm mùa thu vẫn thiếu
Anh cất vào đâu một nửa thuở dại khờ
Giấc mơ xa rồi em mới hiểu
Nên trở về ôm lấy nửa bơ vơ
.
Em đứng đó mùa thu về mở cửa
Gầy guộc cành cho áo mỏng cài khuy
Nghe thảng thốt mùa đi nhiều trăn trở
Còn chiếc lá cuối cùng thôi tiễn người đi….

                              MAI TUYẾT
Lời bình của Nguyễn Xuân Dương:

Trong bốn mùa xuân hạ thu đông thì thế giới khách quan của mùa thu là chừng mực hơn cả. Nó vừa đủ gợi lên trong lòng các thi nhân và cả chúng ta một chút ít niềm vui, chút ít nỗi buồn hiu quạnh và một nỗi niềm tiếc nuối đầy vơi . Nhất là màu vàng –màu của tàn phai héo úa như Mai Tuyết đã viết trong bài TÌM LẠI MÙA THU:
“Ai đem vàng úa nhuộm mùa thu đến lạ
Ngập lụt hồn em cơn sóng lòng”

Tôi cảm thấy mình hạnh phúc vì đã từ lâu lắm rồi mới được đọc một bài thơ viết về mùa thu đã chinh phục được cảm xúc của con tim và trí tuệ mình .Bài thơ viết về tâm trạng của một thiếu phụ đã bỏ quên hay đánh rơi và cũng có thể do bị tước đoạt mùa thu đọng đầy kỷ niệm của tuổi dại khờ . Đọc bài thơ ta như nhìn thấy một người thiếu phụ rất cô đơn đã trở về một miền kỷ niệm
“Nơi em đến lá vàng vương tóc rối
Đọng gót chân thu rãi nắng vàng hoa
Gió bay về vẽ lên thành nốt nhạc
Làm lược cài trên tóc những ngày xa “

Những câu thơ thật hình tượng : lá vàng vương trên tóc nắng thì vàng như hoa và gió khễ khàng ru lên nốt nhạc không những thế gió còn là lược cài chải cho mái tóc rối bời của thiếu phụ .,người thiếu phụ chỉ làm đẹp cho chồng,giờ không anh em làm đẹp cho ai ?
Ta nghĩ gì cứ mỗi mùa thu về khi những chiếc lá vàng tàn phai héo úa rụng đầy mặt đất có một người thiếu phụ cứ ngồi gom nhặt những chiếc lá ấy để chờ đến mùa đông lạnh giá cô đơn đốt lên thành ngọn lửa sưới ấm tình yêu đã chìm trong quên lãng và sưởi ấm chính cõi lòng mình
“ Men theo mùa thu em đếm từng chiếc lá
Gom đem về chờ đốt sưởi mùa đông
Ai đem vàng úa nhuộm mùa thu đến lạ
Ngập lụt hồn em cơn sóng lòng “

Rồi cứ thế đắm chìm trong những giai điệu thăm thẳm của mùa thu ,những giai điệu buồn hiu hắt và hơn thế nữa thiếu phụ đang cảm nhận được trong từng chiếc lá úa tàn ấy còn những nụ hôn nồng nàn của thuở ban đầu.Những cảm nhận ở đây vô cùng phi lý . Nhưng đó mới là thơ là khát vọng 
“ Nghe thu hát khúc ru chiều thăm thẳm
Nhặt đầy tay những phiến lá vô hồn
Đêm quay mặt để buồn trôi chầm chậm
Cỏ úa tay gầy còn đó dấu môi hôn “

Đọc đến đây tôi cảm nhân trong lòng tôi đang có những giọt lệ cứ chực trào ra trước những khát vọng bi thương của một con người . Tại sao lại như thế, tại sao con người ta không được sống đoàn tụ mà bao giờ cũng chỉ là chia ly dang dở cũng chỉ là thương nhớ và trong lòng cứ đầy những nỗi niềm tiếc nuối . Những chiếc lá thì đã về với đất để bình yên một kiếp lá và vầng trăng thu vẫn cứ viên mãn tròn đầy chỉ cõi lòng em cứ rưng rưng theo từng cánh lá đang rơi khi anh đã xa rồi, xa mãi 
“Em tìm lại dấu mùa thu đã mất
Từ anh đi lá úa cũng rưng rưng
Chờ gió đến cho lá về với đất
Trăng vẫn đầy vẫn dạo khúc bâng khuâng”

Cứ mỗi mùa thu về người thiếu phụ trở lại mảnh vườn xưa,mảnh vườn chứa đầy bao kỷ niệm để tìm lại mùa thu nhưng mùa thu với em bao giờ cũng thiếu hụt bởi vì anh đã mang nửa mùa thu dại khờ tự thuở ban đầu của em đi mất .Em đã kịp nhận ra và đành vậy cứ ôm nỗi bơ vơ cho đến hết một kiếp người.
“Em trở lại tìm mùa thu vẫn thiếu
Anh cất vào đâu một nửa thuở dại khờ
Giấc mơ xa rồi em mới hiểu
Nên trở về ôm lấy nửa bơ vơ “.

Rồi cứ như đã hoàn toàn vô thức ,thiếu phụ cứ chờ cho hết cả mùa thu khi chiếc lá cuối cùng đã rớt và cành cây gầy guộc đang chống đỡ với cái giá lạnh của mùa đông ùa về . Lạnh lòng em lắm anh ơi ; Em đã khép vội cài khuy tấm áo mỏng manh em mặc buổi đầu thu khi trở lại mảnh vườn xưa . Chẳng còn gì nữa chiếc lá cuối cùng đã rớt rồi và ảnh hình anh chỉ đâu đó trong cõi xa mờ . Một mùa thu nữa lại đi và anh vẫn không về . Em sẽ tiễn anh đi như mùa thu tiễn đưa chiếc lá cuối cùng .
“Em đứng đó mùa thu về mở cửa
Gầy guộc cành cho áo mỏng cài khuy
Nghe thảng thốt mùa đi nhiều trăn trở
Còn chiếc lá cuối cùng thôi tiễn người đi..”

Bài thơ khép lại rồi nhưng tôi vẫn cứ nhìn thấy có một thiếu phụ đang mải mê gom nhặt những chiếc lá úa vàng phai nhạt để chờ mùa đông đốt lên ngọn lửa trước hết là sưởi ấm lòng mình sau nữa sưởi ấm cho tất cả những ai cũng đang lạnh giá cô đơn.
Xin ai đó đừng dại khờ như thế những gì đã mất thì không bao giờ tìm lại được. Có thể khẳng định Mai Tuyết đã gửi gắm vào TÌM LẠI MÙA THU một khát vọng lớn lao nhưng khát vọng bao giờ vẫn chỉ là khát vọng và ở đây lại là KHÁT VỌNG BI THƯƠNG
                   NXD

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét