Mai Tuyết
Thật bất ngờ trên nhiều website cùng
vài tờ báo trong tỉnh và Thành phố Hồ Chí Minh tôi đã đọc được những
vần thơ rất dễ thương của Mai Tuyết. Hóa ra đã từ khá lâu cô đã đến với
thơ thế mà tôi chưa hề phát hiện! Những cây bút nữ ở Tây Ninh rất hiếm
hoi mà những người đã thực sự tạo được dấu ấn trong lòng người yêu thơ
càng hiếm hoi hơn. Giờ có thêm Mai Tuyết là điều đáng quý vô cùng!
Tuyết không hề xa lạ với tôi vì chúng
tôi đã từng trải qua một thời phóng viên sôi nổi, trẻ trung từ đầu thập
niên 80 thế kỷ trước bên cạnh lớp nhà báo đầu tiên ở Tây Ninh từ sau
ngày đất nước thống nhất như Võ Hữu Thành, Phương Hùng, Lê Năm, Lê Bá,
Phương Vũ, Võ Thành Lập, Đinh Lộc…Khi ấy tôi là phóng viên Văn xã –
chính trị Đài Phát thanh Tây Ninh còn Tuyết là Phóng viên Văn xã Báo
Tây Ninh nghĩa là cùng "Hát mãi khúc quân hành " trên mọi nẻo đường tác
nghiệp trên quê hương Tây Ninh.
Năm nay Mai Tuyết (tên thật là Thành
Mai Tuyết) cũng đã ngoài 50 rồi. Cô nữ sinh hồn nhiên, bé bỏng của
Trường Trung học phổ thông Trảng Bàng (nay là Nguyễn Trải) ngày nào bây
giờ đã trở thành một thiếu phụ hai con. Dù có vẻ gầy gò hơn thời thiếu
nữ đã xa thế nhưng vẫn còn vẹn nguyên nét hồn nhiên, trong sáng và vẫn
ngọt ngào, dã trong câu chuyện tâm tình, trong những hồi ức về những
tháng năm làm báo không thể nào quên!
Thật ra Mai Tuyết yêu thơ và chập
chững bước vào thơ từ thời nữ sinh trung học. Từ đầu năm 1980 Tuyết trở
thành phóng viên Báo Tây Ninh. Bên cạnh làm công việc của một nhà báo
chuyên nghiệp với những bản tin, những trang phóng sự …Tuyết đã lặng lẽ
làm thơ, thế nhưng chỉ có cô là người duy nhất thưởng thức những tác
phẩm của chính mình mà thôi! Không hiểi vì sao Tuyết luôn dấu kín niềm
đam mê ấy bên lòng?
Từ năm 1986 do quá nhiều khó khăn
trong cuộc sống Tuyết đã phải nói lời chia tay với tờ báo thân yêu và
các đồng nghiệp của mình rồi đi làm nhân viên tuyên truyền phim tại
Công ty Chiếu bóng Hòa Thành rồi làm kế toán cho một đơn vị sản xuất
kinh tế ở xã Hiệp Ninh – huyện Hòa Thành (nay là Phường Hiệp Ninh –
Thành phố Tây Ninh), một công việc mà suốt ngày chỉ loanh quanh với
những con số khô khan nghĩa là không có bất cứ một điều gì quan hệ
với…thơ! Rồi 2 năm sau đó (1988) cô làm biên tập cho một bản tin của
Phòng Văn hóa và Thông tin huyện Hòa Thành…Mãi đến sau năm 1990 Tuyết
trở về với đời thường và sinh sống tại Phường 3 Thành phố Tây Ninh.
Bên cạnh những vất vã trong cuộc
sống Mai Tuyết còn mang một vết thương lòng mà cho đến bây giờ vẫn chưa
thể nguôi ngoai. Hơn 20 năm từ biệt mối tình đầu với cuộc sống lạnh lùng
không có tình yêu. Sống lại những kỷ niệm tuổi trẻ, nhớ lại những thói
đời cay đắng, điêu ngoa, hiểu được cái vị mặn của những giọt nước mắt
một thời…Tuyết đã trải lòng mình lên trang giấy…Hơn 3 năm qua Tuyết đã
thực sự sống với thơ và thơ đã trở thành một không gian rộng mở như tâm
sự của cô:
-Trong những ngày còn lại của đời
mình em đã thực sự sống trọn vẹn cho thơ, thơ bây giờ đã trở thành một
phần quan trong của ý nghĩa cuộc sống chính mình và đã thực sự là một
niềm đam mê lớn nhất. Em làm thơ để giải tỏa những nỗi đau của số phận
và để vết thương lòng nhanh chóng lành lặn .Qua những vần thơ của em,
mọi người sẽ hiểu mình hơn. Vâng! Em làm thơ không phải là để trở thành
nhà thơ…không phải để nổi tiếng, để được ca ngợi đâu anh! Mà em làm thơ
để sống!
Vâng! Đúng như thế, thế nhưng thơ
Mai Tuyết không chỉ với riêng tôi mà là rất nhiều bạn yêu thơ trong
ngoài tỉnh không hề là một làn gió thoáng qua như những một câu nhạc
trẻ vu vơ, hay những câu thơ trẻ nhạt nhẻo, tắt tị hiện nay mà khi đọc
rồi nó vẫn đọng lại trong tâm tư, nó buột mình phải suy nghĩ và phải
nhớ…Đấy mới gọi là thơ chứ!
Với Mai Tuyết có nỗi đau nào da diết
hơn thời con gái mà cô đã đánh mất. Không thể giữ được đâu dù chỉ là
nỗi nhớ chao nghiêng! Những nụ hôn khờ dại đã trượt dài… và tất cả đã
qua đi :
"Không thể nào giữ nỗi nhớ chao nghiêng
Đã trượt dài nụ hôn môi khờ dại
Em về đâu
Bỏ lại thời con gái
Cánh diều,cỏ may và tiếng dế ru buồn…"
(Không thể giữ cho em )
Cô gái hồn nhiên ngày nào bây giờ đã trờ
thành thiếu phụ tay bế,tay bồng mà kỷ niệm buổi xa người vẫn loáng
thoáng đây đây. Đi về đâu bây giờ.người xưa ơi! ngày xưa ơi! Làm sao mà
gặp lại:
"Buổi xa người
Biết có còn gặp lại
Trái đời xanh chưa chín
rụng chân cầu
Em đánh rơi tuổi xuân
thời con gái
Nay tay bế tay bồng
Ai biết sẽ về đâu ?
(Trăng thiếu phụ)
Đi qua mùa đông của cuộc đời biết trách
số phận hay ai đó đã mang đến cho mình nỗi bất hạnh không cùng hay là
trách chính sự vụn dại, non nớt của mình ngày ấy? Có còn gì rớt lại
ngoài nỗi buồn chỉ một mình ta đi nhặr cho mình…
"Có người đàn bà
Đi qua mùa Đông
Nhặt nỗi buồn rớt lại
Thời xuân thì thơm tho
Ai đã hái
Suốt một thời con gái
Nỗi trôi với tình yêu vụn dại
Thả cuộc đời vào những vũng mưa.!
( Người đàn bà nhặt nỗi buồn)
Lục bát của Mai Tuyết tuy không nhiều
lắm, Nó chỉ là những tự tình đơn sơ thế nhưng nó lại rất mênh mang và đủ
sức cứa vào lòng người thành những vết đau
"Tưởng rằng không hẹn vẫn đưa
Dang tay làm nón che mưa một thời
Đâu ngờ lục bát bẻ đôi
Bên sông người bỏ lại tôt,nát lòng…"
( Chạnh lòng mà đau )
Đọc gần 10 bài thơ của Mai Tuyết. Chân
tình quá, day dứt quá…Cái dễ đi vào lòng người nhất là thơ nói được
những cảm xúc thật tức là nói bằng lời của chính trái tim mình và những
gì mà Tuyết nói đến phải chỉ cho một mình cô hiểu mà ai cũng hiểu, cũng
dễ cảm thông cho tâm trạng của tác giả . Cô đối mặt với thực tại và
chấp nhận thực tại chứ không hề chạy trốn nó. Thơ bây giờ có những câu
thơ bí ẩn quá, chung chung quá đọc mãi mà không hiểu nhà thơ muốn nói
đến cái gì…Đó là điều đáng buồn nhất cho thơ. Mai Tuyết thì khác hẳn vì
thơ cô có hồn, có sức sống tức nhiên phải khác hẳn những câu thơ chỉ
có cái xác..!
Nói về thơ Tuyết còn cho tôi biết
hiện nay cô đã có hơn 100 bài thơ, cô đang tập hợp và rất khao khát
được xuất bản tập thơ đầu tiên của mình. Mong sao điều đó sẽ nhanh chóng
trở thành hiện thực và tôi luôn tin rằng đó chỉ là vấn đề thời gian
cũng như tin rằng mạch cảm của Mai Tuyết sẽ không hề dừng lại mà càng
ngày sẽ càng nồng hơn cái vị phù sa của tâm tư…
PHAN KỶ SỬU
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét