Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Hoàng tử Bé của tôi - Truyện ngắn Nguyễn Khánh Tuyết Vy


Hoa trạng nguyên
   Trong lúc đợi đến giờ học Tiếng Anh, điện thoại Duyên chợt rung lên một tin nhắn: “Xin chào! Bạn có phải là Dương, lớp 14DSH04 không? Mình là Đức, học cùng lớp bạn. Đây là số điện thoại của mình.”. Cô hí hửng nói tôi:
     –  Không biết anh nào nhắn tin cho Hoàng Tử Bé kìa!
 
   Tôi reo lên thích thú:
     –  Thật không?
   Chúng tôi cùng chụm đầu, dán mắt vào màn hình điện thoại đọc lại mẩu tin ngắn gọn. Tôi không khỏi thắc mắc tại sao tin nhắn gửi Dương lại lọt vào điện thoại của nhỏ Duyên:
     –  Lạ quá! Sao tin nhắn ấy lại gửi đến mày?
     –  Chắc hắn hỏi cán bộ lớp số điện thoại nhỏ Dương, nhưng người đó lại cho hắn nhầm số tao. Vì tên tao với tên Dương đứng kế nhau trong danh sách mà!
   Duyên nháy mắt:
     –  Lát nữa chọc nó mới được! Con nhỏ này coi vậy mà ghê thiệt!
   Mười phút sau, Hoàng Tử Bé thong thả bước vào, thời gian còn sớm, phòng học trống vắng chưa một sinh viên nào ngoài ba cô gái, thật là một cơ hội thuận tiện để chúng tôi bàn với nhau cái chuyện… động trời này! Hoàng Tử Bé ngây ngô nhìn hai nhỏ bạn đang khúc khích cười với nó một nụ cười khó hiểu. Duyên mở lời trước:
     –  Dương ơi! Có anh chàng nào nhắn tin làm quen bà.
     –  Hả! Ai?
Duyên đưa tin nhắn cho nó đọc. Đọc xong, nó dửng dưng:
     –  Tưởng gì! Tôi nói chuyện với thằng đó trên facebook hoài! Cứ mỗi lần tôi lên facebook là hắn trò chuyện với tôi à!
   Hẳn bạn ngạc nhiên khi tôi gọi Dương bằng biệt danh Hoàng Tử Bé! Dương, cô bé sinh viên năm nhất nhưng vóc người nhỏ nhắn và khuôn mặt non choẹt đến nỗi có người từng lầm nó chỉ là một học sinh cấp Hai. Ngoại hình nó là nguyên nhân của chữ Bé. Còn tại sao nó là Hoàng Tử mà không là Công Chúa? Vì nó có cá tính mạnh mẽ, yêu thể thao và say mê rubic, nó có thể ngồi hàng giờ nghiên cứu cục rubic và ráp được cả sáu mặt rubic chỉ trong vòng ba phút. Trong khi nhỏ Duyên say mê móc nón với cuộn len trên tay những lúc rỗi, còn tôi lãng mạn ngâm những bài thơ tình; thì Dương chẳng chút gì mềm dịu, nữ tính. Nó thích nhảy hiphop, thích nhạc Mỹ sôi động.
   Đã đến giờ học, ai nấy ổn định chỗ ngồi để nghe điểm danh. Khi cô giáo đọc gần hết danh sách, bỗng một chàng trai chạy xộc vào cúi chào giảng viên. Một anh chàng rất điển trai đến muộn. Anh đến ngồi gần ba đứa tôi. Anh cười với Hoàng Tử Bé:
     –  Chào bạn!
    Hoàng Tử Bé giới thiệu anh ấy:
     –  Đây là Đức, anh bạn mà lúc nãy mấy bà muốn biết!
    Đức vui vẻ bắt tay chúng tôi:
     –  Rất hân hạnh được biết quý cô nương!
   Cô giáo của chúng tôi cho các sinh viên hoạt động nhóm và lấy điểm quá trình theo nhóm. Nhóm chúng tôi tám người gồm cả anh bạn Đức mới quen, ở nhóm tôi, anh như lạc giữa rừng hoa. Thật buồn cười khi anh lại chọn đến ngồi cùng đám con gái dù đám con trai ở đây không thiếu! Có lẽ anh bạn muốn được gần người bạn nhỏ đặc biệt của chúng tôi?
   Đức khá nhanh nhạy đối với môn Tiếng Anh. Mỗi lần cô giáo đưa ra bài tập hay trò chơi nào cần sự nhanh nhẹn và nhiệt tình, Đức đều đại diện nhóm lên bảng trình bày tất cả những gì mà đám con gái chúng tôi đã bàn bạc xong, và bao giờ cũng lấy được điểm cộng. Nhưng thỉnh thoảng, hắn cũng đoảng đến mức khiến chúng tôi bực mình.Vài lần, hắn viết xong đáp án mấy câu ngữ pháp chúng tôi làm, vừa buông phấn nhanh chân về chỗ ngồi, hắn đã bị cả đám la oai oái:
     –  Ê! Ghi tên nhóm vào, Đức!
   Đôi lần khác, hắn đoảng làm tôi và mấy nhỏ bạn muốn nổi xung:
     –  Đức, chưa chấm câu!
     –  Đức, viết lại số hai cho rõ ràng chút đi! Cái thằng này, dễ nổi điên với nó thật!
     –  Đức, sai động từ rồi!
     –  Đức, ông viết chữ xấu quá à! Ông đúng là… phá hoại!
     –  Đức,…
   Trông điệu bộ liến thoắng, nhiệt tình của hắn cộng với tinh thần… sẵn sàng làm tất cả vì phái nữ dù bị rủa sả thậm tệ; cô giảng viên đôi lúc phải bật cười.
   Những tiết học Ngoại ngữ cứ thế trôi qua trong không biết bao nhiêu trận cười nghiêng ngả của lớp tôi. Chúng tôi có cơ hội “cháy” hết mình bằng tinh thần đồng đội, cười thoải mái sau những câu trả lời tiếng Anh nghịch ngợm của mấy cậu bạn trai và của cả Đức. Có lần, cô giáo cho lớp chơi một trò chơi tương đối khó lấy điểm, trong lúc chúng tôi đang bối rối phân công người đại diện lên chơi trò này thì Đức ngoắc tay gọi Hoàng Tử Bé:
     –  Messi!… Lên ghi bàn!
   Hoàng Tử Bé trừng mắt :
     –  Ghi bàn cái đầu ông!… Messi, Messi hoài!
   Đức gọi nó là Messi bởi nó là một tài năng thể thao. Giờ Thể dục, ngoại trừ tôi ra thì cả đám con gái đứa nào cũng thán phục nhìn nó xoay trái bóng chỉ bằng một đầu ngón tay như các cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Những lúc ấy, bao giờ tôi cũng đứng tách riêng khỏi đám bạn, không phải tôi ghen tỵ, đơn giản vì tôi cho rằng mấy trò thể thao chẳng có gì lý thú.
   Một buổi sáng sớm, tôi vào trường để học bài. Bước lên những bậc tam cấp, tôi chợt thoáng thấy Hoàng Tử Bé ngồi trên băng đá phía xa xa, bên cạnh nó là Đức. Tôi tò mò men theo những bụi cây, rồi nấp sau chiếc cột to lớn gần đó để theo dõi. Hoàng Tử Bé như thường lệ, tay và mắt nó vẫn không rời những khối màu rubic mặc cho chàng công tử bột chăm chú nhìn nó:
  • Hôm nào bà chỉ tôi chơi rubic đi!
   Nó trả lời hắn với chút xem thường, tay nó vần liên tục những khối màu:
     –  Ông là con trai mà không biết chơi rubic sao?
–  Trước giờ, tôi không có chơi. Ơ… từ hồi quen biết bà, tự nhiên tôi muốn chơi rubic!
–  Ông có ý đồ gì mà từ hồi quen biết tôi, ông muốn chơi rubic?
   Hoàng Tử Bé chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, nhếch môi cười tinh quái. Lòng tôi rộn lên niềm phấn khích khi phát hiện được vài dấu hiệu mới mẻ giữa hai đứa bạn. Đức cúi mặt ngượng ngùng, bình thường chàng công tử bột sôi nổi và nói nhiều bao nhiêu thì khi một mình đối diện trước ánh mắt cô bé này, chàng trở nên e dè bấy nhiêu.
   Nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt công tử bột trắng phau của Đức.
   Vài tháng sau, lớp tôi tổ chức đi leo núi dã ngoại.
   Tình cờ, Hoàng Tử Bé và Đức mặc áo thun giống hệt nhau. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng với tin sốc: Dương hoàng tử bé và Đức công tử bột mặc áo cặp!
   Con đường dẫn lên núi không có lối mòn, dốc, toàn đất cát và đá cuội lởm chởm. Tôi và Đức không có kinh nghiệm leo núi, với tay chân vụng về của mình, hai đứa tôi luống cuống bước lên mấy tảng đá hay bất cứ chỗ nào tôi cảm thấy chắc chắn. Gặp chỗ dốc và trơn, tôi sợ hãi cúi xuống «bò» lên nhưng ngã bịch xuống. Hoàng Tử Bé kéo tôi lên, nó giúp tôi vượt qua đoạn dốc ấy. Nhìn đám bạn hăng hái đi phía trước, tôi gần như phát khóc! Cây cối um tùm lối đi, tôi vừa đi vừa cầu cho đừng có chú rắn nào ra thăm. Bỗng nhiên, Đức la hoảng:
     –  Trời ơi!… Con rết!
   Nghe tiếng la của hắn, tuy chưa trông thấy mặt mũi con rết đó nhưng thực tình tôi muốn lao mình nhảy luôn xuống chân núi cho rồi! Thật kinh khủng làm sao! Có cho vàng, chắc tôi cũng không dám trở lại nơi đây lần hai. Nhưng nỗi sợ vẫn chưa đến mức dập tắt « khát vọng sống », nên tôi chỉ hét lên khiếp đảm thôi! Một đứa con trai từ tốn trấn tĩnh tôi: «Trời ơi, con cuốn chiếu rừng ấy mà!». Tôi lấy lại bình tĩnh, trước mắt tôi, Hoàng Tử Bé cầm một nhánh cây, hất con cuốn chiếu to vào trong bụi rậm. Sau khi con cuốn chiếu trở về đúng vị trí của nó, Hoàng Tử Bé quay lại nhìn hai khuôn mặt bần thần của tôi và Đức, cười:
     –  Học Công nghệ Sinh học mà không phân biệt nổi con cuốn chiếu với con rết! Đức à, ông đúng là công tử bột luôn đó! Con trai đâu mà nhát như thỏ, có vậy thôi đã la lối om sòm.
   Tôi len lén nhìn Đức, trông hắn buồn đến tội nghiệp! Trong lớp, chỉ mình tôi hiểu rõ tình cảm hắn dành cho Hoàng Tử Bé. Vì, chỉ tôi mới có thói quen vào trường những buổi sáng sớm để đọc sách, và cũng chỉ tôi mới có «thói quen nghề nghiệp» là chuyên đi theo dõi mấy đứa bạn thú vị để thu thập đề tài viết lách. 
   Sau chuyến đi chơi núi, chúng tôi trở lại với những ngày học tập mệt mỏi. Tuy phải bận rộn với những tiết học bù và kiểm tra giữa kỳ, nhưng đám sinh viên chúng tôi vẫn hồn nhiên đùa giỡn vào giờ nghỉ trưa. Tôi ngồi xem mấy nhỏ bạn đan len, chợt Duyên hỏi:
     –  Ê, tụi bây có biết giấy dún làm hoa bán ở đâu không?
   Hoàng Tử Bé hỏi:
     –  Giấy dún là giấy gì?
     –  Giấy dún để làm hoa giấy đó! Bà không biết loại giấy ấy thật sao?…
   Cả đám nhao nhao giải thích cho nó hiểu, nhưng Duyên khoát tay:
     –  Ờ, mà mày đâu phải con gái đâu mà biết! Con gái gì mà không biết làm hoa giấy, không biết đan len,… và không bao giờ mặc váy. Ha ha!…
   Tôi cười sặc sụa, giơ ngón tay cái lên tán thành:
     –  Hoàng Tử Bé nam tính vậy mà không hiểu sao thằng Đức công tử bột thích nó? Có khi nào chút nữa thằng đó mặc váy đi học không?…
   Duyên gật gù:
     –  Có thể lắm! Biết đâu chút nữa thằng đó mặc váy đi học và tô mí mắt bằng bút chì màu nữa!
   Hoàng Tử Bé chỉ còn biết cười trừ trước lũ yêu tinh chúng tôi, nó đan hai bàn tay  vào nhau làm như sắp tặng mỗi đứa một nắm đấm.
   Trường tôi có chiếc cầu thang bắc từ dãy A sang dãy B, tôi gọi chiếc cầu thang ấy là dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang. Và bây giờ, ngay tại dịp cầu nho nhỏ quen thuộc nơi chúng tôi thường hẹn nhau, chàng Kim cầm bó hoa hồng trên tay đứng đợi nàng Kiều.
   Chàng Kim đó là Đức công tử bột, nàng Kiều đây là Dương hoàng tử bé.
   Hoàng Tử Bé đã đến như đúng hẹn. Đức dường như đã nghe tiếng bước chân nó đến gần nhưng hắn làm như không nghe thấy. Tôi chắc, lòng hắn lúc này hoàn toàn rỗng, chỉ có cô bạn Hoàng Tử Bé là hiện hữu duy nhất. Nàng Kiều đã đến, chàng chỉ còn hồi hộp chờ giọng nói thỏ thẻ của nàng:
   –  Ông hẹn tôi đến đây có chuyện gì?
   Nó hỏi một câu hững hờ như thể nó nghĩ chắc tên này chỉ hẹn nó ra đây để nó dạy hắn chơi rubic. Đức quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó:
     –  Đức… Đức tặng Dương bó hoa này!… Đức đã thích Dương từ hồi mới trò chuyện với Dương trên facebook… làm bạn gái Đức nha!
     –  Tại sao ông thích tôi?
     –  Bởi vì, Dương rất đặc biệt. Đức ngưỡng mộ Dương. Dương mê thể thao, sống độc lập, tự chủ mọi thứ. Nhớ lúc Dương chơi bóng chuyền, từng động tác của Dương còn điêu luyện hơn cả bọn con trai trong lớp.
   Hoàng Tử Bé im lặng nhìn hắn, nó mím môi suy nghĩ. Rồi, nó cũng chân thành nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:
     –  Nhưng tôi không thích ông.
   Tôi chợt nghĩ lẽ ra nó nên chọn tầng trệt để từ chối lời tỏ tình của Đức, ở tầng tám mà nó nói thế e hắn… ôm cả trái tim tan vỡ nhảy xuống dưới kia.
     –  Đức à! Chúng ta chỉ nên là bạn. Ông không hợp với tôi đâu! Xin lỗi, tôi không thể làm bạn gái ông được. Tôi cũng sắp chuyển trường rồi! Ngành học này không phù hợp với tôi, tôi yêu thể thao và dự định sẽ thi vào Đại học Thể dục Thể thao thành phố.
   Nó, tảng băng đang đứng trước mặt hắn phả vào lòng hắn buốt giá khiến môi hắn phải nở một nụ cười méo xệch:
     –  Thôi được, Đức tôn trọng quyết định của Dương. Dù sao đi nữa, Đức sẽ nhớ mãi Hoàng Tử Bé một thời của Đức…
   Nấp sau vách tường tôi lặng lẽ nhìn hắn bỏ đi, lòng tôi cũng buốt giá như hắn vậy! Bó hoa hồng hắn tặng nó, những chiếc gai trên mấy cành hoa ấy như đâm vào tim tôi và hắn. Hoàng Tử Bé sẽ rời xa tôi. Nó sẽ không còn trò chuyện, cười đùa cùng chúng tôi nơi chiếc cầu thang nho nhỏ thân thương này.
   Tiếng gọi bất ngờ của Duyên làm tôi giật mình:
     –  Đứng đây làm gì vậy?
   Tôi thở dài:
     –  Rình mò người ta chứ làm gì! Chút nữa tao kể cho nghe chuyện này.
   Trước đây, những hình ảnh trong Truyện Kiều chỉ để lại trong tôi chút ấn tượng mơ hồ về những dĩ vãng xa xưa. Nhưng lúc này, hình ảnh Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang và cả nàng Kiều, chàng Kim bỗng trở nên sống động cả tuổi mười tám. Trời hôm nay gió mạnh, đứng trên dịp cầu nho nhỏ cuối dãy A trường đại học, tôi tưởng mình đang bay theo triền núi vào một chiều gió lộng. Ngọn gió của ước mơ! Ngọn gió ấy đã mang bạn bè chúng tôi đến bên nhau ở ngôi trường này và sắp mang Hoàng Tử Bé đi xa.
   Nền trời quang đãng xanh biếc không hề mang dấu hiệu cơn mưa nào sắp đến. Trời ơi! Xin trời hãy trút xuống lòng tôi một cơn mưa rào!…
Nguyễn Khánh Tuyết Vy

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét