Mặt trời xế dài, những
tia nắng không còn thiêu đốt như ban trưa. Khu trại lá dài đến mười gian nằm cạnh
bờ song rộng, tiếng đục đẽo, cưa cắt sột soạt, chan chat của các loại dụng cụ
làm mộc chen lẫn nhau thành một âm thanh hỗn loạn. Dưới song có hai chiếc ghe mỗi
chiếc chở nặng đến cả ngàn giạ lúa vừa được hạ thủy, đang neo tại bên bờ, ván
thuyền còn mới tinh, dầu sơn phết chống ẩm chưa bắt nắng, rõ là một chiếc thuyền
đi biển đang nằm yên chờ đợi. Đây là trại ghe của chúa tôi Nguyễn Ánh trên đất
Xiêm.
Sau trại ghe là cánh đồng lúa,
những gié non mạnh khỏe nhô ra từ than mẹ. Cai quản cả khu trại là Chu Văn Tiếp
một tướng lĩnh của Nguyễn Ánh. Hơn một năm nay bộ phận đầu não của đám tàn quân
lưu vong đang làm lấy cái ăn để sống và chuẩn bị ghe thuyền chờ đợi thời cơ
quay lộn về nước giành giật lại những gì đã mất.
Chu Văn Tiếp cùng năm tên dân
công đang ngồi xổm trên sân trại cùng bàn tính việc làm cho hôm sau, bọn chúng
ra sức cổ võ mọi người cố làm cật lực để mỗi thánh hạ thủy được một chiến thuyền,
dù lực lượng công thợ chưa tới 50 người, vật liệu thì luôn thiếu thốn, phải lo
từng khúc gỗ, từng lưỡi cưa, lưỡi đục, từng cây đinh.Bỗng nghe có tiếng ó ré
bên trong, Chu Văn Tiếp quay mặt vào thấy Trần Bình, một thanh niên ốm yếu, mét
xanh vì bệnh rét rừng khập khểnh bước ra, từ bắp chân hắn máu tuôn xối xả. Hỏi
ra là người bạn đẽo be thuyền làm bật lưỡi rìu trúng phải chân hắn. Trần Bình lắc
đầu nói:
– Đời
thiệt chán bỏ mẹ.
Chu Văn Tiếp chụp hỏi liền:
– Ngươi
nói cái gì?
Trần Bình đau khổ chìa cái
chân đổ máu ra cho Tiếp xem:
– Ông
xem đây chân cẳng thế này, đã làm việc thí mạng, không kể mất còn mà luôn bị hối
thúc phạt vạ. Đã bỏ nhà bỏ cửa, bỏ cha mẹ, vợ con, hết năm này qua tháng khác,
trốn chiu trốn nhủi sang đây cũng không biết thương nhau còn bày trò bắt nạt hiếp
đáp nhau hằng bữa. Lúc người ngựa đông đầy còn chưa làm được gì, bây giờ hai
tay không mà tính chuyện khôi phục. Người mình chưa tin nhau được lại tin vào sự
giúp đỡ của ba thằng Xiêm đểu cáng này. Tôi nói để rồi xem, Xiêm ỷ quân đông,
mình dẫn chúng đến đâu, chúng sẽ chiếm luôn đến đó, chừng ấy thì khóc mà trừ.
Theo tôi thấy làm ăn kiểu này chưa chắc thắng nổi Tây Sơn mà thua mưu tụi
Xiêm là cái chắc.
Trần Bình vừa dứt lời Chu Văn
Tiếp mặt biến sắc nạt lớn:
– A
… quân này loạn ngôn, phản trắc, để mày sống chỉ gây rối loạn lòng quân.
Vừa nói Chu Văn Tiếp đứng lên
rút dao, tên quân kinh hải ch7a kịp xoay trở thì bị một đao bổ phập vào đầu.
Trong chốc lát thây y đổ xuống, óc và máu phọt ra có vòi, cặp mắt vẫn còn mở trừng
trừng hốt hoảng. Mấy tên đầu công mất hồn vía, đứa bỏ chạy đi, đứa hoảng sợ quá
bò lết ra bìa sân đứng nhìn vào.
Chu Văn Tiếp cho gọi hết đám
công thợ ra sân sắp hang, y chỉ tay vào thây người chết mà nói:
– Chúng
mày xem đó mà làm gương, đứa nào bàn chuyện bậy bạ sẽ được theo nó xuống âm phủ.
Nói xong Tiếp ra lệnh đem chon
tên quân xấu số, còn y sửa lại khăn bước sang trại của Nguyễn Ánh. Không biết y
tâu rỗi thế nào, gần một tháng sau có lệnh Nguyễn Ánh đọc trước hang quân phong
cho Chu Văn Tiếp làm chức Bình Tây Đại đô đốc. Ánh còn thúc giục mọi người làm
việc để chuẩn bị ngày về.
Được lệnh của Nguyễn Ánh, Bình
Tây Đại đô đốc Chu Văn Tiếp cho Lê Cường, Nguyễn Nam rời khỏi cơ dinh đưa Nguyễn
Lộc tốc về Quan Hóa. Tiếp đến viết thư gửi cho Hà Đảnh nhờ ủng hộ mọi mặt, đưa
đường cho Nguyễn Lộc đi ra gấp Bình Định để len lỏi tìm cách tiếp cận với Thái
Đức Hoàng đế Nguyễn Nhạc thực hiện kế hoạch ly gián gia đình Tây Sơn, trói tay
NGuyễn Huệ. Muốn làm tròn phần việc của mình, Lộc phải bằng mọi cách chiếm đoạt
cho được con gái họ Hà là Thiên Hương. Từ đó tạo thế hậu sự ở Quan Hóa. Lộc đi
Bình Định trở về sẽ ở lại luôn Quan Hóa để củng cố long tin thu trữ lương thực,
tuyển mộ quân lính, chờ khi quân Xiêm và Nguyễn Ánh đánh về. Trong thời gian
lưu lại Quan Hóa, Lộc phải tìm tòi chiêu dụ, thu lại số tàn quân của Đỗ Thành
Nhân tan rã độ nọ để dung làm trụ cột của việc nội ứng trong nước. Với tư cách
là một hoàng than, Nguyễn Lộc sẽ thay mặt Nguyễn Ánh điều khiển mọi công việc của
Hà Đảnh nơi Quan Hóa.
Nước Xiêm không phải là một nước
mạnh nhưng nhờ mấy triều đại thạnh trị nên binh lực khá hung hậu. Từ khi Chất
Tri đệ nhất nắm quyền, y thèm khát mở rộng bản đồ về đất Chân Lạp và nước Nam.
Nhân cơ hội Nguyễn Ánh cầu cứu, vua Xiêm ra lệnh cho Chiêu thừa Biện dẫn đường
cho Lục Cổn và Sa Uyển kéo hai vạn quân chia thành hai đạo theo đường bộ tiến về
Chân Lạp đóng quân chuẩn bị. Lê Cường, Nguyễn Nam và Nguyễn Lộc cùng rời Vọng
Các theo đoàn quân Xiêm, đến Kiêm Biên Lộc, Cường, Nam chia tay với quân Xiêm rồi
lần xuống Xoài Riêng một cách êm thấm. Họ cải trang thành khách thương, đợi đêm
về len lỏi, luồn lách đi trên đồng ruộng, bưng lầy, sang hôm sau họ về đến Gò Dầu.
Nhờ khéo giả dạng khách thương
nên Nguyễn Lộc, Lê Cường, Nguyễn Nam đến được Quan Hóa, tìm gặp Chu Thiện trao
thơ của Chu Văn Tiếp. Xem thư xong, Chu Thiện gấp rút đưa ba người lần lượt vào
gặp Hà Đảnh trót lọt. Trừ một vài người trong quan nha, không ai biết được chuyện
này.
Thư của Chu Văn Tiếp khuyến
khích, hứa hẹn cho Hà Đảnh nhiều mối lợi về sau khi Nguyễn Ánh thành công và gợi
ý Hà Đảnh gã Thiên Hương cho Nguyễn Lộc, việc thành than càng sớm càng hay. Hà
Đảnh không trả lời ngay, giục Trà Phí thu xếp chỗ ăn ở cho ba người trong nội
dinh, tránh không cho người ngoài hay biết. Mọi việc sẽ bàn sau.
Hà Đảnh ngồi một
mình trước ngọn nến. Sáp chảy ra những giọt vàng theo than nến rồi quánh đặc lại
tạo nên những hình thù quái đản ôm cứng than đèn từ ngọn đến chân. Bóng tối và
ánh sang chập choạng lẫn vào nhau, làn gió thoảng nhẹ đảo chao ánh nến. Hà Đảnh
nhìn bong mình chập chờn xiêu vẹo trên vách, ông ta ực bội kéo ngọn nến tránh
qua một bên, rồi tay chống càm ngẫm nghĩ mọi cách hơn thua trong ván bài này.
Đối với Hà Đảnh mọi việc khác
có thể giải quyết dễ dàng mau chóng. Riêng việc gả Thiên Hương cho Nguyễn Lộc
lão thấy tiêng tiếc như mất mát cái gì mà lão chỉ cảm nhận được chớ không thể
nói lên bằng lời. Năm trước, khi lão lên Sân Chầu ra mắt Nguyễn Ánh để nghe bàn
bạc việc quân tình, trước mặt Nguyễn Ánh và Nguyễn Lộc lão hứa sẽ gả Thiên
Hương cho Lộc. Lời hứa chẳng qua là tiếng nói của rượu chè, đâu dè ngày nay hắn
bám chắc như đỉa khiến lão bây giờ lâm cảnh há miệng mắc quai.
Hà Đảnh biết Thiên Hương có
tâm hồn cao thượng và đầy dũng khí. Thiên Hương được nhiều người trân trọng yêu
quí, nàng cũng dám chống lại các sự tính toán của ông nếu việc ấy nàng không vừa
long. Đó là điều rắc rối nhất, lão nuôi dạy Thiên Hương vì nhiều mục đích,
trong đó có mục đích tiến than và làm giàu cho mình. Nguyễn Lộc tuy là một
vương than, nhưng tuổi tác so với Thiên Hương đáng hành cha chú, Thiên Hương đời
nào ưng chịu. Người có thể nói cho Thiên Hương chịu nghe may ra chỉ có một mình
Đặng Nhượng, nhưng Đặng Nhượng biết có chịu giúp lão trong việc này không?
Trong dinh cơ còn có Chu Thiện, dù hắn là cháu Bình Tây đại đô đốc, có thể tin
cẩn hơn. Nhưng tên này thì không thể được rồi, Thiên Hương có xem nó ra gì đâu.
Bản than Thiện cũng mong gấp ghé Thiên Hương, đã biểu lộ nhiều lần và từng bị
Thiên Hương mắng xối xả. Việc gả bán này nếu y biết được chắc chắn y sẽ cản trở.
Nghĩ suy cho kỹ, Hà Đảnh nhận
thấy rằng mọi phương sách đều không ổn, vậy thì từ chối phắt với hắn là xong.
Lão bảo Trà Phí đi mời Nguyễn Lộc đến phòng riêng đàm đạo. Hà Đảnh mở lời rào
đón:
– Trong
lúc việc nước bề bộn, chúa thượng còn lặn lội ở ngoại quốc, trăm họ đang chờ
người về để được đóng góp công sức vào việc phục nghiệp. Việc lớn chưa thành mà
Chu tướng quân lại đề nghị tôi chu toàn việc riêng cho ngài, tôi thấy chưa thể
làm vừa lòng ngài được vì sợ chúa thượng trách mắng. Xin hãy hoản lại việc hôn
nhân, ta sẽ bàn sau khi đại cuộc đã thành.
Đóan biết Hà Đảnh còn tiếc miếng
mồi nên kiếm chuyện từ chối khéo, Nguyễn Lộc nói:
– Nội
vụ tôi đã bàn kỹ cùng vương huynh trước lúc lên đường, được người bằng long nên
tôi mới táo bạo nói chuyện với ngài về việc hôn nhân.
Hà Đảnh ngạc nhiên hỏi:
– Ngài
là ai mà dám gọi chúa thượng bằng anh, ngài không sợ phạm thượng à?
– Có
gì mà phạm thượng, tôi cùng vương huynh Nguyễn Ánh là an hem cùng cha khác mẹ.
Bởi mẹ tôi kém danh giá nên tôi bị cách ly sống xa cung điện. Nhưng khi bão tố
thì đâu phân biệt sang hèn. Lúc mới bôn đào tôi chỉ nằm trong hang tì tướng, cũng
nhờ hoạn nạn, đệ huynh không tách rời nên người mở lượng hải hà nhìn nhận an
hem với tôi. Tôi chưa xuất trình vương mệnh nên ngài e ngại cũng phải.
Nói xong Nguyễn Lộc cho tay
vào túi lấy ra phong thơ trao cho Hà Đảnh. Xúc động mạnh vì quá bất ngờ, hai
tay Hà Đảnh run rẫy xé niêm, đưa thơ gần ánh nến nhẩm đọc, đọc rồi, đọc lại lần
nữa. Nhìn nét mặt khẩn trương của ông ta, Nguyễn Lộc đứng lên nói:
– Ngài
hãy suy nghĩ chin chắn, tôi xin lui để ngài thoải mái tính toán rồi quyết định.
Còn lại một mình, Hà Đảnh bình
tâm suy tính việc lợi điều hại. Tựa như dòng nước trong suốt không gợn song thì
bao nhiêu sỏi đá rong rêu dưới đáy đều lộ rõ dạng hình. Nhìn ấn tín và thủ bút
của Nguyễn Vương, Hà Đảnh lẩm bẩm:
– Không
dè Nguyễn Lộc lại cùng cha khác mẹ với chúa Nguyễn. Y là hoàng than, gả Thiên
Hương cho y thì khi Nguyễn Vương phục nghiệp ta sẽ được dự vào hang quốc thích.
Con đường vương bá của ta sẽ đi lên thanh thoát nhẹ nhàng vì chỗ thong gia là
cái đà tiến than rất tốt. Điều ngặt nghèo nhất bây giờ là chúa Nguyễn còn đánh
nhau cùng an hem Tây Sơn, chưa biết thắng thua song ta không thể đứng ngoài hưởng
lợi. Trái lại, nếu tỏ ra người thân tín của chúa Nguyễn thì của cải ta dành dụm
sẽ đi đời. Biết đến chừng nào người ta mới phục nghiệp? Không gả thì sẽ rối rắm
về sau, còn gả thì gây rối rắm tức thời trong nội bộ huyện đường.
Cái lợi về sau cũng tham, cái
mất bây giờ cũng tiếc. Hà Đảnh vắt óc chưa tìm được lối ra. Đến hết canh ba, từng
việc khó khăn thắc mắc trong trí não đều được hoá giải. Lão nghĩ ra từng cách để
đối phó nếu tình hình xấu có thể xảy ra. Viễn cảnh vàng son phía trước khiến
loá mắt, thu hút lão thay đổi thái độ rồi giải quyết yêu cầu của Nguyễn Lộc một
cách dễ dàng. Lão củng cố chắc chắn quyết định của mình.
Trước khi loan tin về việc gả
Thiên Hương, Hà Đảnh khéo léo gọi Chu Thiện vào bàn bạc. Thực ra lão tìm cách để
đẩy Chu Thiện đi xa:
– Theo
tín thư của Chu đô đốc thì nhiều công việc đang chờ ta gấp rút thi hành. Việc
trước tiên ta chọn ngươi đưa đường cho Lê Cường ra cửa khẩu song Tiền, tìm gặp
thổ hào Nguyễn Khải để trao mật thơ. Còn Lê Sĩ Triệt hộ vệ Nguyễn Lộc đi Qui
Nhơn. Ngươi hãy mau lo chuẩn bị lên đường.
Nhiều năm sống và làm việc
quanh chân Hà Đảnh, Chu Thiện chưa có dịp nào đi xa, nay nghe lệnh sai khiến của
Hà Đảnh lại gợi đúng điều ham muốn của hắn, Chu Thiện định nhân lúc xổng chuồng
này để mặc sức du hí, nhưng y còn e ngại việc ăn xài, dù trong nhiều năm vơ vét
tích luỹ cũng nhiều, nhưng đó là là món cất kỹ còn bao nhiêu phí tổn mà hắn
tiêu xài phải do túi tiền của người khác đài thọ mới tốt. Nghĩ thế hắn gạ gẫm:
– Việc
quan, việc nước thì tôi không hề từ chối, nhưng lộ phí thì quả tổn hao trên mức
bình thường, bởi mình đi đến xứ người như cá ra khỏi nước, xin quan tính cho việc
ấy. Nếu lỡ đường hết tiền thì tôi biết sống nhờ ai, làm sao trở về phục lệnh.
– Ngươi
khỏi lo, ta sẽ cấp cho ngươi ba lạng vàng và một trăm quan thong bảo, tiền này
hai người có thể tiêu dung trong một năm. Ta tính trừ hao như thế, khi về tính
sổ chi phí nếu dư thì trả lại. Còn thời hạn tuy đường không xa lắm, đây về Trà
Tân chỉ mất khoảng mười ngày đi bộ. Đi và về chỉ hai mươi ngày, lo công
việc độ mười ngày, vị chi một tháng là đến nơi. Ta cho thêm một tháng và trừ
hao các trở ngại nửa tháng, cộng chung là hai tháng rưỡi ngươi phải có mặt tại
đây để phục lệnh.
Thấy Hà Đảng nóng long vì công
việc nên dễ dàng sa vào mưu tính của mình, Chu Thiện vội vả lãnh vàng bạc rồi
cùng Lê Cường đi liền, sợ chần chừ quan huyện đổi ý mà sai người khác. Biết rõ
thâm ý của Chu Thiện nân Hà Đảnh cười thầm:
– Mày
làm sao qua nổi ông mày!
Chu Thiện nhiều lúc muốn mau kết
thúc cuộc hành trình để về Quan Hoá tìm cách chinh phục trái tim của Thiên
Hương, nhưng y thấy ít hy vọng, vả lại bản tính y bê tha, thêm vào đó túi sẵn
có tiền tha hồ y ngao du cho thoả thích. Có đôi lúc đường xa đêm dài đè nặng
Chu Thiện trong suy tư, Thiên Hương quả là cô gái đáng yêu nhưng nàng quá trái
tính, trái nết không giống cha nàng chút nào. Không thể đem lợi lộc làm mồi quyến
rũ, muốn chiếm tình cảm của nàng phải làm một việc gì khác, không thể câu nhử bằng
bạc vàng. Cha nàng thì mọi cách làm có tiền ông đều ưa thích. Cha con họ dù sống
chung ở nha môn nhưng cách nghĩ, cách làm khác nhau, thị hiếu khác nhau. Tìm việc
hợp ý hai người không phải là điều dễ, mà việc ấy là việc gì thì hắn chưa nghĩ
ra. Điều không ngờ của Chu THiện là lần đó y phải đi luôn, vì sau này tình hình
Quan Hoá biến đổi làm cho y không còn đường quay lại.
*****
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét