Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2021

Chùm thơ về Mùa Hạ NHƯ VỪA LỖI HẸN THUỞ TINH KHÔI - Thơ Đinh Vương Khanh

 


1. HẠ HỒN NHIÊN
 
Hạ bỗng dưng về buổi sáng nay?
Khơi nguồn xúc cảm cạn bao ngày
Sương còn luyến phủ ru cành lá
Nắng đã ngời lên ghẹo bóng mây
Góc niệm hoài vương bờ ngực nõn
Đành sao vẫn mộng nét môi đầy?
Giao mùa đá cỏ hồn nhiên gợi
Họa với "tang tình" thỏa giấc say...
 
2. HẠ SAY
 
Nắng lăn trên mái tóc mây
Hạ vừa rơi xuống đong đầy mắt trong
 
Gió ghen trộm vén áo hồng
Ghé vùng nông nổi xoáy vòng vu vơ.
 
Gom về một mớ tương tư
Bàng đem lá rụng nấu nhừ tâm can
 
Với tay níu chút mộng tàn
Dường như tiềm thức cũng tràn đắm say.
 
3. C Ạ N
 
Ừ thì...
cạn chén đê mê
Vàng trăng
sóng sánh lối về
ngả nghiêng
 
Chênh chao
hạ trút nỗi niềm
Đêm trường
một bóng cô miên
với đời...
 
Ừ thì
sầu cũng vậy thôi
Hư không vọng
tiếng ngạo cười phế nhân
 
Tơ vương
rối nhịp âm đàn
Chìm
trong mắt đợi
hoang tàn mộng say...
 
4. NẮNG ĐÃ SANG MÙA
 
Tôi bắt gặp tấm hình em chụp chung với người ta
Ngẩn ngơ ngắm nụ cười xinh giữa ngàn hoa lung linh ngày cưới
Vẫn nụ cười rạng rỡ ấy
Dường như thiếu một ánh ngời ...
 
Ngày em lên xe hoa Hạ trở mình chơi vơi
Lối hẹn không nhau nắng quái đã sang mùa
Phượng cháy đỏ sắc màu như cũ
Em lấy chồng cố quên một người xưa.
 
Hỏi em rằng đã quên hết hay chưa?
Cần mẫn đôi vòng tay cuồng nhiệt
Bật nút nhu mì ghẹo nhau cùng kiệt
Đấu giá cuộc đời dẫu biết rằng có thể sẽ trắng tay...
 
 
Đã mấy mùa hạ trở gió cuồng quay
Thơ tôi vẫn nồng như khúc tự tình về nụ hôn đầu dưới thềm trăng hẹn thề bỏng rát
Đêm oằn mình thổn thức
Nỗi nhớ còn đau khi nắng đốt cong mùa
 
Bình yên nhé dấu yêu xưa !...
 
5. CHÁY LẠI MÙA TINH KHÔI
 
 
Xuân tàn theo tuổi tác
Ngơ ngác mộng trang đài
Ấm nồng chưa kịp cũ
Đã tạ từ giêng hai...
 
Gót hài xuân đỏng đảnh
Rơi trên dấu mùa xưa
Em vô tình chợt đến
Chạm tin yêu...bỗng vừa.
 
Ta chờ em phía hạ
Gom tất cả nắng rồi
Cùng tin yêu thắp lửa
Cháy lại mùa tinh khôi.
 
6. HOANG
 
 
Gom màu nắng
Kết vương miện thắm
 
Hái ngàn sao
Dệt thảm loan phòng
 
Vén mây
Hôn ánh trăng nồng
 
Lật nghiêng suối ngọc
Uống dòng đê mê...
 
7. VỀ THĂM CỐ NHÂN
 
Ngõ ấy bây giờ chỉ có ta
Chiều nghiêng lá rụng trước hiên nhà
Hàng xoan vẫn tím vương niềm nhớ
Dãy phượng còn hồng niệm khúc ca
 
Những tưởng xum vầy khi nắng sớm
Ngờ đâu lẻ bóng lúc trăng tà
Người đi khuất nẻo còn đâu gặp
Vẫn ước rằng em háo hức ra.
 
8. N I Ệ M K H Ú C
 
Đường cũ chiều nay chợt nhớ người
Như vừa lỗi hẹn thuở tinh khôi
Bằng lăng tím rụng vương màu mắt
Phượng vỹ hồng rơi nhuộm sắc cười
 
Hạ trắng bao mùa phai tuổi ngọc
Thu vàng mấy độ tháng ngày trôi
Thuyền xa bến mộng duyên đành lỡ
Niệm khúc tình si tôi với tôi
 
9. BIỂN KHÁT VÀ EM
 
Chìm đáy mắt, sóng tình tha thiết
Hải âu nghiêng, vẽ nét mi huyền
Mây xòe váy, xõa tóc tiên
Đam mê tỉnh giấc giữa triền eo non.
 
Trầm ngân khúc, tâm hồn thanh thoát
Cuồn cuộn dâng, khao khát vô bờ
Muốn làm tia nắng ban sơ
Bình minh rạng rỡ đôi bờ môi ngoan.
 
10. HƯƠNG GIÓ
 
Trời nắng chang chang
Bên hàng dâm bụt
Anh đứng chờ em
Ngõ dài hun hút
 
Mồ hôi thánh thót
Rụng vào môi anh
Quyện với nắng hanh
Sao mà mặn chát
 
Gió nam ngào ngạt
Thơm ngát hương nồng
Có phải đằng trong
Em trông ra ngõ
 
Gửi hương theo gió ?
 
11. NIỆM KHÚC TÌNH
 
 
Hạ đã sang rồi em biết không?
Phượng vẫn thắm một màu nhung nhớ
Cây bàng xưa vẫn xòe tay trước ngõ
Lối xưa mình chung bước đi về.
 
Bỗng một ngày tỉnh giấc giữa cơn mê
Gom kỷ niệm ném vào miền xa vắng
Thắp nén nhang lòng, tâm tư trĩu nặng
Khơi lửa tim hồng cho ký ức bớt rong rêu.
 
Lội ngược dòng tìm đến một miền yêu
Nơi có nắng và hoa khoe sắc thắm
Vườn địa đàng nàng EVA ươm trái cấm
Hiến dâng chàng thi sĩ ADAM...
 
Còn lại gì hay chỉ xót xa thêm
Chùm phượng vĩ tặng em chiều tan lớp
Lối hẹn xưa mặc lòng ta,em bước
Xác phượng hồng theo xác pháo tả tơi.
 
Nuối tiếc mà chi khi tất cả đã xa vời
Tìm chi nữa một bóng hình đã mất
Niệm khúc tình, ta viết bằng nước mắt
Ướp men lòng cho hoang phế thành thơ...
 
Mong người về
bên ấy
được như mơ.
 
12. VƯƠNG MÃI HƯƠNG TÌNH
 
 
Nắng vàng hạ vương màu nhung nhớ
Phượng hồng rơi thắp lửa yêu thương
Ve ngân rộn rã sân trường
Bằng lăng tím rụng vấn vương tơ lòng
 
Thương mắt biếc giữa dòng áo trắng
Luyến môi xinh tỏa nắng thuở nào
Hạ về khơi nỗi khát khao
HƯƠNG tình VƯƠNG mãi ngọt ngào trăm năm.
 
13. HẠ CUỐI
 
 
Hạ thảng thốt nhìn thời gian đếm ngược
Ve gọi đàn khản giọng khúc than van
Khoe sắc thắm phượng hết mình khao khát
Sân trường quen níu giữ bước chân quen
 
Chùm phượng hồng yêu dấu nào quên
Tiếng ve thân thương sẽ đi vào kỷ niệm
Thuở học trò trinh nguyên mơ mộng
Phút chia ly lệ chảy ngược vào lòng
 
Xa nhau rồi biết còn nhớ nhau không?
Bài thơ vụng về lời yêu bỏ ngỏ
Lối hẹn không nhau âm thầm chiều tan lớp
Phút xao lòng bổng chốc hóa chơi vơi
 
Gần nhau thêm chút nữa người ơi
Tâm sự đi những gì chưa kịp nói
Mai xa rồi mỗi người một lối
Có lẽ một người phút cuối bắt đầu yêu...
 
Hãy dành tặng nhau những khoảnh khắc thương yêu! ...
 
14. CHIỀU HẠ NHỚ
 
Anh trở về trên lối cũ thân quen
Hạ đổ nắng,chiều nghiêng tìm em giữa hai miền quên-nhớ
Nghe lòng vụn vỡ...
Ghép lại tên mình cho thỏa ước mong.
 
Có chắc tình mình còn có cũng như không
Khi khoảng cách cứ ngăn chia mỗi người một ngả
Trái tim dần hóa đá...
Theo tháng năm hao gầy ?
 
Ghế đá vẫn còn đây
Bằng lăng tím rơi đầy trên lối cũ
Bước ưu tư đi bên đời lặng lẽ
Vấn vương buồn sỏi đá cũng đớn đau.
 
Về đi em !Như ngày ấy bên nhau
Gom mây lại,mượn gió chiều luồn kim may yếm thắm
Ai đó ngượng ngùng ngực phập phồng nấp sau làn áo mỏng
Mơn man tia nắng hé mắt nhìn...
 
Chợt nhận ra mình giữa khoảng trống lặng im
Hạ vẫn cháy, miền đam mê khát cháy
Chiều không em cớ sao buồn đến vậy
Hồn đi hoang ngơ ngẩn,ngẩn ngơ tìm.
 
Đinh Vương Khanh 
(Kim Liên - Nam Đàn - Nghệ An) 

1 nhận xét :

  1. Xin trân trọng cảm ơn Quản trị viên trang nhà đã ưu ái đăng bài. Kính chúc quý vị sức khỏe, an vui ạ

    Trả lờiXóa